Ngay sau khi Diệp Tĩnh Gia và Hoắc Minh
 Dương lên xe và rời đi, nụ cười trên môi Diệp
 Bách Nhiên và Hà Thúy Mai bỗng vụt tắt.
Lúc vừa rồi họ ra ngoài tiễn khách, Diệp
 Thiến Nhi thậm chí còn không ra ngoài.
Điều này quá thô lỗ với Hoắc Minh
 Dương, chưa kể Diệp Tĩnh Gia đã gả cho nhà
 họ Hoắc, dù chỉ là khách khứa bình thường
 thì vẫn phải ra ngoài tiễn, đây là vấn đề lịch
 sự: “Hà Thúy Mai, anh…anh xin lỗi, là do anh
 chiều chuộng con quá mức.” Diệp Bách
 Nhiên thở dài nhìn Hà Thúy Mai, ông không
 biết giải thích thế nào với Hà Thúy Mai, trong
 lòng vẫn có chút khó chịu.
Diệp Thiến Nhi đã làm rất nhiều điều
khiến ông không thể ngóc đầu lên được.
“Không sao đâu, chúng ta đều là một gia
 đình, Tĩnh Gia cũng sẽ không nói gì.” Hà Thúy
 Mai an ủi Diệp Bách Nhiên, sau đó thở dài,
 nói bà không lo là giả, Diệp Tĩnh Gia sống ở
 nhà họ Hoắc như thế nào cũng không biết,
 bây giờ Hoắc Minh Dương có vẻ tốt với cô,
 nhưng khi bị Diệp Thiến Nhi khiêu khích như
vậy thì cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì.
Trở lại phòng, Diệp Bách Nhiên cầm chổi
 nói: “Diệp Thiến Nhi, mày ra ngoài ngay cho
tao.
“Bố, bố đang làm gì vậy?” Diệp Thiến Nhi
 choáng váng khi nghe thấy tiếng bố gọi mình
 ở cửa khi cô đang nằm trên ghế sô pha
nghịch điện thoại.
Nhiều năm như vậy, Diệp Bách Nhiên vẫn
 chưa từng đánh cô ta.
“Lúc tao bảo mày về sớm một chút thì
 mày đến nửa đêm mới chịu mò về, lúc tao
 bảo mày đừng về nữa thì mày lại về.” Nói
 xong Diệp Bách Nhiên cầm chổi đánh Diệp
 Thiến Nhi.
Hà Thúy Mai nhanh chóng bước tới, ôm
 eo Diệp Bách Nhiên: “Anh làm sao vậy, con
 bé vẫn còn nhỏ, suy nghĩ vẫn bốc đồng, đừng
 đánh con bé.” Hà Thúy Mai biết tính tình của
 Diệp Bách Nhiên, vì vậy bà cũng biết tại sao
 ông tức giận. Không nói đến Diệp Tĩnh Gia,
 trước mặt Hoắc Minh Dương, Diệp Thiến Nhi
thực sự đã làm ra chuyện quá khủng khiếp.
“Con nhờ anh rể giới thiệu bạn trai cho
 con là sai sao? Sao mọi người không nghĩ
 cho con chút nào hết vậy? Tại sao khi đó
 người gả cho nhà họ Hoắc lại là Diệp Tĩnh
 Gia chứ!” Diệp Thiến Nhi cảm thấy rất tủi
thân, cô ta rõ ràng mới là con gái ruột của
ông, nhưng Diệp Bách Nhiên nhất quyết
 muốn gả Diệp Tĩnh Gia đi.
Vốn dĩ nghĩ Hoắc Minh Dương bị khuyết
 †ật nên cô ta cũng thôi, kết quả là Hoắc Minh
 Dương cho dù bị tàn tật nhưng mọi phương
diện khác đều cực kỳ xuất sắc.
“Sao mày vẫn cứ cố chấp như vậy. Tao
 đánh chết mày, lúc đầu nếu không phải nhà
 họ Hoắc chỉ định Diệp Tĩnh Gia, bằng không
 tao đã gả mày đi rồi. Diệp Tĩnh Gia còn hiểu
 chuyện hơn mày, giữ lại nhà mấy năm thì còn
 giúp đỡ được gia đình nhiều chuyện.” Diệp
 Bách Nhiên vẫn rất công nhận Diệp Tĩnh Gia.
 Dù Diệp Tĩnh Gia không phải là con gái ruột
 của ông nhưng là người hiểu chuyện và cư
 xử tốt, Hà Thúy Mai vẫn rất biết cách nuôi
dạy con gái.
“Lúc nào bố cũng chỉ biết Diệp Tĩnh Gia,
chị ta tốt như vậy thì bố đi mà tìm chị ta làm
con gái của bố đi.” Diệp Thiến Nhi rất bất
 mãn, cô ta không thích Diệp Tĩnh Gia chút
nào.
“Mày cút đi, đừng ở trong nhà này nữa.
 Trong nhà không có chỗ cho mày. Tao liều
 mạng kiếm tiền nhưng vẫn không đủ cho
 mày tiêu xài phung phí. Từ ngày mai mày
 đừng xin một xu nào trong nhà này nữa.”
 Nếu ông không làm căng lên cho Diệp Thiến
 Nhi xem thì cô ta sẽ không bao giờ chừa,
 hôm nay cô ta đã làm hỏng hết chuyện của
 ông thì cũng thôi, tốt nhất là đừng để Hoắc
 Minh Dương tức giận, lát nữa ông phải gọi
 điện cho Diệp Tĩnh Gia để hỏi xem có cần
phải đền tội với Hoắc Minh Dương hay không.
Diệp Thiến Nhi mất bình tĩnh, lòng căm
 thù của cô ta dành cho Diệp Tĩnh Gia ngày
 càng sâu sắc.
“Được rồi, Bách Nhiên, anh đang nói gì
vậy? Thiến Nhi, mau về đi. Bố cháu đang tức
 giận, đợi lát nữa ông ấy sẽ ổn thôi.” Hà Thúy
 Mai không nói chuyện thì còn tốt, bà vừa nói
 một câu đã khiến Diệp Thiến Nhi nổi giận lôi
 đình.
“Chuyện này đến lượt bà xen vào à? Bà là
 cái thá gì chứ? Đây là chuyện của nhà họ
 Diệp.” Diệp Thiến Nhi nói xong thì trở về
 phòng.
Thái độ của cô ta thực sự khiến Hà Thúy
 Mai kích động, bà thậm chí còn hối hận, tại
 sao khi đó bà không thương lượng với người
 ta để Diệp Thiến Nhi kết hôn với nhà họ
 Hoắc? Cho dù ngưỡng cửa nhà họ Hoắc cao,
 bà cũng không muốn con gái cưng của mình
gả vào đấy.
“Hà Thúy Mai, đừng tức giận. Em cũng
 biết tính khí của Diệp Thiến Nhi. Anh thực sự
 hết cách dạy bảo nó rồi.” Diệp Bách Nhiên vội
vàng an ủi khi thấy sắc mặt Hà Thúy Mai
 thay đổi đột ngột.
Hà Thúy Mai gật đầu với ông, bà đã quen
 với tính khí của Diệp Thiến Nhi từ lâu rồi,
nhưng bà vẫn có chút không vui.
Ngồi trong xe không có động tĩnh gì, bầu
 không khí có chút ngượng ngùng.
Diệp Tĩnh Gia biết tính khí của Hoắc Minh
 Dương.
Thấy anh không nói gì thì cô cũng yên
 †âm rất nhiều, đợi một lúc nữa anh vẫn
không nói gì thì có nghĩa là anh đã hết giận.
“Diệp Tĩnh Gia, tại sao em gái của cô
 không giống cô chút nào hết vậy.” Hoắc Minh
 Dương nói với cô. Nhìn lại bộ dạng của Hoắc
 Minh Dương, tâm trạng của anh có vẻ không
 được tốt lắm, nhưng đổi lại là người khác thì
 ai cũng sẽ không chịu nổi Diệp Thiến Nhi.
“Từ nhỏ con bé đã như vậy rồi, tôi cũng
 quen rồi.” Diệp Tĩnh Gia xấu hổ cúi đầu: “Tôi
 còn tưởng rằng anh sẽ không quan tâm đến
tôi.
“Cảm giác của cô rất đúng.” Hoắc Minh
 Dương không nói gì nữa. Anh có thể đã bị
 Diệp Tĩnh Gia chọc tức, cũng không biết Diệp
Tĩnh Gia nghĩ gì, luôn cố ý làm anh không vui.
Sau khi nghe lời đề nghị của Lữ Hoàng
 ‘Tâm, Tô Thanh Anh dự định có thời gian đến
 nhà họ Hoắc thăm Hoắc Minh Dương, đã lâu
 như vậy rồi mà vẫn không nghe được chút tin
 tức nào của anh, thật sự khiến cô ta có chút
 khó chịu: “Hoàng Tâm, em nói xem, chị đến
 thẳng nhà họ Hoắc có phải quá vội vàng
đường đột không.”
“Có anh trai ở đó, chị còn lo lắng cái gì.”
 Lữ Hoàng Tâm nhìn Tô Thanh Anh, không
 biết Tô Thanh Anh nghĩ như thế nào, trong
lòng vừa vui mừng vừa lo lắng.
“Không, Hoàng Tâm, chị sợ rằng bà Hoắc
 không thích chị.” Tô Thanh Anh có chút lo
 lắng, bà Hoắc có đôi mắt sắc bén khi nhìn
 thấy cô ta, thật ra cô ta biết ý của bà Hoắc.
 Cô ta không thể ở cùng Hoắc Minh Dương thì
 người thất vọng nhất chính là bà Hoắc.
“Chị sợ bà ấy làm gì chứ? Bà Hoắc đối xử
 rất tốt với chúng ta, không cần phải sợ.” Lữ
 Hoàng Trung không biết Tô Thanh Anh sợ
 điều gì. Rõ ràng bà Hoäc đã nói rõ ràng Tô
 Thanh Anh được coi như con dâu…
“Không phải chị sợ bà ấy, mà là chị
 không dám nhìn bà ấy” Tô Thanh Anh vẫn
 còn nhớ rõ ánh mắt của bà Hoắc lúc sắp rời
đi, ánh mắt đó như thể muốn ăn thịt cô ta vậy.
“Nếu thật sự bỏ qua anh Mình Dương, chị
 sẽ cảm thấy cực kỳ tiếc nuối đấy, hạnh phúc
 thì phải do mình giành giật lấy.” Lữ Hoàng
 Tâm tiếp tục động viên Tô Thanh Anh, hiện
 tại cô ta còn lo lắng hơn Tô Thanh Anh, vừa
 nghĩ rằng Hoắc Minh Dương sẽ bị con hồ ly
 tinh kia quyến rũ thì trong lòng cô ta bỗng
cảm thấy cực kỳ khó chịu.
“Được rồi, lúc đó chị sẽ xem xét một
 chút. Đừng lo lắng quá. Nếu tình hình tốt rồi,
 chị sẽ giúp Hoắc Minh Dương, khuyên anh ấy
 đi chữa trị đôi chân, để bà Hoắc không nói gì
 được nữa.” Tô Thanh Anh đã lên kế hoạch
 cho mọi việc, chỉ cần bà Hoắc vui vẻ thì tất
 cả sẽ giải quyết được, nhưng Lữ Hoàng Tâm
 lại do dự khi nhắc đến đôi chân của Hoắc
 Minh Dương.
Nếu bà Hoắc không thích Tô Thanh Anh,
 khả năng duy nhất là chân của Hoắc Minh
 Dương.
“Chị, chị quên mất một sự kiện lớn rồi,
 chị không được nhắc tới chân của anh trai
 với bà Hoắc.” Đây là điều tối ky, hiện tại bà
 Hoắc rất ghét Tô Thanh Anh, cô rất sợ, người
phụ nữ như bà Hoắc rất khó chọc vào.
“Hoàng Tâm, em nói Hoắc Minh Dương
 có còn yêu chị nữa không?” Tô Thanh Anh
 ngập ngừng hỏi, cô ta không biết trong
 khoảng thời gian đó xảy ra những gì nên chỉ
 có thể hỏi Lữ Hoàng Tâm.
Lữ Hoàng Tâm coi đó là đương nhiên:
 “Tất nhiên rồi. Chị có biết anh Minh Dương
đã xem buổi biểu diễn của ai không?”
“Ừm… Chỉ là chị sợ anh ấy sẽ không thích
 chị nữa.” Tô Thanh Anh ngượng ngùng mà
vẫn quan tâm đến Hoắc Minh Dương.
“Chị sợ cái gì? Người nên sợ là người
 khác mới đúng. Khi chị quay lại, những thứ
 lởn vởn xung quanh anh Minh Dương cũng
biến mất thôi.” Cô ấy tin rằng Hoắc Minh
 Dương thích Tô Thanh Anh, tình cảm của hai
 người rất sâu đậm, không phải ngày một
ngày hai.
“Được rồi, chị không việc gì phải sợ,
 người anh Minh Dương thích là chị.” Chỉ cần
 Hoäc Minh Dương thích chị Thanh Anh là được.
Người phụ nữ đó không là gì cả.
“Ừ” Tô Thanh Anh trả cho Lữ Hoàng Tâm
 mấy trăm triệu, chỉ cần Lữ Hoàng Trung thích
 mua là cứ việc quẹt thẻ, Lữ Hoàng Tâm có gì
mà không dám mua chứ.
Lúc trở về, nhà bà Hoắc cũng không có
 xuống, từ lần trước đánh Diệp Tĩnh Gia, bà
 Hoắc dường như đã không còn siết chặt
 Diệp Tĩnh Gia nhiều như vậy nữa.
“Có phải không nhìn thấy bà ấy thì cô rất
vui không?” Hoắc Minh Dương hỏi Diệp Tĩnh
 Gia đang ở sau lưng thở phào nhẹ nhõm.
“Đương nhiên, anh không biết tôi sợ bà
 ấy thế nào đâu.” Cô có can đảm nói với Hoắc
 Minh Dương có lẽ là bởi vì Hoắc Minh Dương
 đối với cô rất tốt nên cô không lo lắng
chuyện khác.
“Quay lại thay quần áo đi” Hoắc Minh
 Dương cau mày, vừa rồi bị Diệp Thiến Nhi
 nắm vào một chút ở nhà họ Diệp, đúng là ra
tay không nhẹ.
Diệp Tĩnh Gia nhận ra ý của anh, anh lo
lắng cho cô sao?
“Tôi không sao…” Diệp Tĩnh Gia nói với
 Hoắc Minh Dương với vẻ ngượng ngùng, cô
 không biết tại sao Hoắc Minh Dương lại lo
 lắng cho cô, điều này sẽ khiến cô hạnh phúc
 Vô CỚ.
“Ừ” Hoắc Minh Dương không để ý đến
 Diệp Tĩnh Gia nữa, trực tiếp đến gặp Lữ
 Hoàng Trung, anh định giới thiệu Lữ Hoàng
 Trung một người bạn gái.
“Không ngờ người tìm đến tôi đầu tiên lại
 là cậu. Chuyện này khiến tôi rất tự hào đấy.”
 Lữ Hoàng Trung trêu chọc Hoắc Minh
 Dương. Anh ấy không biết Hoắc Minh Dương
 đang làm gì ở đây, nhưng điều anh biết là
 Hoắc Minh Dương tìm đến đây chắc chắn
 không có chuyện gì tốt.
“Vừa rồi tôi đến nhà Diệp Tĩnh Gia.”
 Giọng nói lãnh đạm của Hoắc Minh Dương
 vang lên, anh nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lữ
 Hoàng Trung khi nói.
“Ừm, tôi biết.”
“Tôi đã sắp xếp một buổi xem mắt, định
giới thiệu cho cậu một người bạn gái rồi.”
“Hả?” Lữ Hoàng Trung không ngờ Hoắc
 Minh Dương lại giới thiệu anh với bạn gái?
Làm sao có chuyện tốt như vậy.
“Em gái của Diệp Tĩnh Gia rất thích cậu.”
 Hoắc Minh Dương dừng lại sau khi nói để
xem phản ứng của Lữ Hoàng Trung.
“Hả? Vậy cậu định giới thiệu tôi để lấy
 lòng em gái cô ấy sao?” Lữ Hoàng Trung sẽ
 không bao giờ cho phép Hoắc Minh Dương
 giới thiệu anh với một người bạn gái như thế
 này, hơn nữa còn là em vợ cậu ta.
“Tôi đã từ chối, nói rằng cậu đã có bạn
 trai…” Hoắc Minh Dương bình tĩnh nói, hắn
 không phải cố ý, nhưng là nói rõ chuyện này
 là cố ý.
Lữ Hoàng Trung nhìn về phía Hoắc Minh
 Dương, tuy rằng cho qua được chuyện này,
nhưng anh ấy cũng không thích cảm giác
này cho lắm, nhất là sau này có người biết thì
 sẽ rất kỳ cục: “Cậu đừng làm phiền tôi nữa,
 tôi hơi nhức đầu.”
“Tôi nghiêm túc đấy, nếu như cậu mà
 gặp cô gái kia, thì chắc chắn cậu sẽ thà yêu
 một người đàn ông còn hơn.” Đây có lẽ là
 đánh giá cao của Hoắc Minh Dương về một
 cô gái rồi, cũng có rất ít cô gái có thể đạt
 được lời nói của Hoắc Minh Dương, bởi vì
không phải cô gái nào cũng có cơ hội gặp anh.