Liên Mị bất vi sở động, độ thiện cảm cũng không có dấu hiệu tăng lên.
Thú vị.
Càng là người khó công lược, trẫm càng thích khiêu chiến.
Phong Hoa nâng ngón tay lê, xoa cái trán một cái, buồn rầu lại bất đắc dĩ cười nói:
“Bất quá, sớm rời tiệc để tới đây, chắc hẳn sau đó trở về sẽ bị mấy cái vị công tử cười nhạo không thôi, có khi sẽ bị bọn hắn hung hăng bắt uống rượu một trận đấy.”
“...”
Liên Mị không nói gì.
Trong đôi mắt hiện lên một đạo quang mang.
... Uống rượu...
“Nhưng mà, hôm nay là ngày vui, bản thiếu soái cũng chỉ có thể liều mình đi làm quân tử. Chắc hẳn ta vô luận có rời tiệc hay không, bọn họ đều có phương pháp riêng mà bắt ta uống, không biết bao giờ nào mới có thể trở về phòng...”
Nói đến đây, Phong Hoa hạ thấp âm thanh, giống như mang theo triền miên ưu sầu không thôi, nhưng lại làm rung động nhân tâm.
“ Trước đó ta phải nhìn Liên Nhi một cái, mới có thể yên tâm.”