Chương 686: Màn sương dần dần được hé mở (5)
Hoàng Văn Tích và tôi mới chỉ gặp nhau có
 một lần, nhưng loại duyên phận này rất khó nói,
 cô ấy để cho tôi ấn tượng khá u ám lạnh lùng,
 nhưng kỳ lạ là tôi không hề sợ hãi, cũng không hề
 chán ghét, ở một góc độ nào đó, cô ấy có vẻ rất
 chân thật.
“Xoạch!” Bên tai truyền đến tiếng cửa xe đóng
 lại, tôi cất di động đi, nhìn về phía bên ngoài xe,
 thấy Phó Thắng Nam-xe bên cạnh, anh dìu một cô
 gái trẻ xuống xe,
Nhìn dáng vẻ hai người hình như đều bị
 thương, cô gái giống như đang hôn mê, nhìn khá
 nghiêm trọng, trên người Phó Thắng Nam toàn bụi
bẩn, một bên mặt bị trầy da một chút.
Tôi vội vàng xuống xe, chạy tới bên xe anh:
 “Sao lại thành ra thế này, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nghe thấy âm thanh, Phó Thắng Nam quay
đầu nhìn về phía tôi, hơi bất ngờ, mở miệng nói:
 “Vừa rồi lúc trở về bị tai nạn, sao em lại ở đây?”
“Chú ba đã về rồi, Thẩm Minh Thành kêu
 chúng ta qua ăn cơm tối” Lúc nói chuyện tôi mới
 thấy rõ cô gái anh đỡ là Chu Mai, lễ tân của công
 ty, Phó Thắng Nam đưa cô vào trong xe, nói:
 “Được, nhưng chúng ta đưa cô ấy đến bệnh viện
 trước đã”
Tôi gật đầu, thấy một chàng trai cách đó
 không xa chạy đến, là chàng trai hôm trước cầu
 hôn với Chu Mai.
“Tổng giám đốc Nam, tôi đi cùng anh” Cậu ấy
 nói, ánh mắt nhìn về phía Chu Mai còn đang hôn
 mê trên xe, biểu cảm vô cùng căng thẳng và lo
lăng.
 Phó Thắng Nam gật đầu, bảo cậu ấy lên xe.
Thấy Phó Thắng Nam muốn lái xe, tôi nhìn vết
 thương của anh, giơ tay kéo anh lại khiến anh hơi
 bất ngờ, có chút không hiểu.
“Anh bị thương, để em lái xe” Nói rồi, tôi trực
tiếp ngồi lên ghế lái, khởi động xe.
Phó Thắng Nam ngồi vào ghế phụ, suốt dọc
 đường tôi có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng Phó
 Thắng Nam không nói, tôi cũng không mở lời, Chu
 Mai ở phía sau còn đang hôn mê khiến chàng trai
 lo lắng đến mức tay chân luống cuống.
Tới bệnh viện, sắp xếp điều trị xong, chàng trai
 kia đi trả tiền thuốc men, tôi và Phó Thắng Nam
 đứng ở hành lang, nhìn sắc trời tối dần, anh giống
 như đang suy nghĩ gì đó, áo khoác ban nãy đã cởi
 ra khoác cho Chu Mai nên hiện tại trên người anh
chỉ mặc một chiếc áo len đen.
Tôi tìm y tá, kéo anh đến chỗ y tá để xử lý vết
 thương, sau đó tôi tự mình đi đến-trung tâm
 thương mại gần bệnh viện mua cho Phó Thắng
 Nam chiếc áo mới.
Lúc tôi trở về, thấy chàng trai đứng dưới lầu
 bệnh viện gọi: “Cô Hinh, cảm ơn cô hôm nay đã
 đưa Chu Mai tới đây”
Tôi nhìn anh ta, có vẻ vô cùng lo lắng, trên mặt
toàn là mồ hôi, trông vô cùng chật vật, tôi cười
 nhạt, mở miệng nói: “Không có gì, tiện đường thôi.”
 Dừng một chút, tôi lại nói: “Anh có thể nói cho
tôi biết hôm nay xảy ra chuyện gì không?”
Anh ta hơi ngẩn ra một lúc, nói: “Là anh của
 Tôn Vũ Mai, anh ta định ra tay với tổng giám đốc
 Nam nhưng lại bị Chu Mai ngăn lại, anh ta phát
 điên rồi, cho nên tổng giám đốc Nam sợ xảy ra
 chuyện mới lấy xe rời đi từ tầng hầm, bây giờ bên
 tập đoàn Phó Thiên chắc còn đang rất loạn”
Anh ta nói không được rõ ràng lắm nhưng tôi
 vẫn hiểu ra được chút, có điều không phải Tôn Vũ
 Thanh vẫn luôn ở Macao sao? Sao anh ta lại trở
lại?
Tôi nhìn anh ta, gật đầu: “Chuyện hôm nay
 phải cảm ơn hai người rồi.”
Nói xong tôi cầm theo áo khoác rồi vào viện,
 vết thương trên người Phó Thắng Nam đã được
 xử lý xong, Chu Mai bị đụng vào đầu và trầy xước
 vài chỗ cũng đã được xử lý ổn thỏa nhưng thấy
 cô ấy vẫn mãi không tỉnh, tôi hỏi bác sĩ: “Bác sĩ,
 sao cô ấy vẫn chưa tỉnh lại?”
“Cô ấy bị đụng vào đầu, lại phải chịu kinh sợ,
 có lẽ mấy giờ nữa mới tỉnh lại” Bác sĩ nói, đưa
 Chu Mai vào phòng bệnh.
“Sau này có để lại di chứng không?” Chàng
 trai kia có chút lo lắng đuổi theo hỏi bác sĩ.
“Cũng chưa nói trước được, bị thương ở đầu
 có khả năng sẽ khiến não chấn động, việc này
 phải đợi cô ấy tỉnh lại mới có thể nói được!”
Tôi đưa áo khoác mới mua cho Phó Thắng
 Nam, thấy sắc mặt anh không tốt, tôi nói: “Buổi tối
 có thể sang.nhà:chú ba không? Nếu-không muốn
 đi em sẽ gọi điện nói với chú, bảo họ không cần
 chờ chúng ta nữa”
Ánh mắt Phó Thắng Nam dừng trên người tôi,
 sắc mặt dịu đi một chút, khoác áo lên, nói: “Không
 cần đâu, một lát nữa chúng ta qua”
Sau đó anh nhìn chàng trai kia nói: ương
 Văn đúng không?”
Chàng trai kia gật đầu: “Vâng, tổng giám đốc
 Nam, là tôi!”
“Cậu ở lại chăm sóc cô ấy, có chuyện gì thì
 liên hệ với số điện thoại trên danh thiếp, chờ cô ấy
 tỉnh lại, có bất cứ yêu cầu gì đều có thể tìm tôi, dù
 là tiền hay gì đều được!” Phó Thắng Nam đưa
 danh thiếp trong tay cho Vương Văn.
Khóe miệng tôi không khỏi run lên, cách xử lý
 vấn đề của Phó Thắng Nam đúng là vẫn luôn
 khác người.
Vẻ mặt Vương Văn khó hiểu, nhưng vẫn duỗi
 tay nhận lấy danh thiếp, mở miệng nói một câu:
“Cảm ơn!”
Tôi suy nghĩ một lúc, lấy một chiếc thẻ ngân
 hàng trong ví ra đưa cho Vương Văn, nói: “Thời
 gian này nhờ anh, tiền thuốc men, ăn uống, phí
 sinh hoạt đều ở trong này, có vấn đề gì khác thì có
 thể liên hệ với chúng tôi bất cứ lúc nào, đợi cô ấy
 tỉnh lại thì chuyển lời tới cô ấy, an tâm dưỡng
 thương, những chuyện khác để chúng tôi giải
quyết”
Vương Văn có chút do dự nhưng vẫn nhận lấy
 thẻ ngân hàng, gật đầu nói cảm ơn.
Tôi và Phó Thắng Nam rời khỏi bệnh viện.
 Trên xe.
Anh cầm di động, gọi mấy cuộc điện thoại,
 trong đó có mấy cuộc là bảo Trần Văn Nghĩa ở
 Macao chú ý an toàn, ngoài ra còn cho người đi
 điều tra việc hôm nay, Tôn Vũ Thanh có vẻ muốn
 bị cảnh sát bắt đi rồi.
Chờ anh xử lý xong việc, tôi lái xe, không mở
 miệng quấy rầy anh.
Im lặng một lúc mới nói: “Tôn Vũ Thanh vì sao
 lại muốn ra tay với anh? Anh ta là dân cờ bạc,
 không phải vì tiền thì là vì sắc, nhưng tại sao đột
nhiên lại nhắm vào anh?”
Phó Thắng Nam nhìn ra phía bên ngoài cửa
 sổ xe, giống như đang tự hỏi gì đó, một lúc sau
 mới mở miệng nói: “Anh ta cần tiền, có điều không
phải từ phía anh”
 Tôi nhìn anh, có chút khó hiểu.
Anh nhướng mày: “Tập trung lái xe đi, đèn đỏ
 kìa”
Tôi bất ngờ nhìn thằng về phía trước, giãm
 phanh lại, suýt chút bị dọa rồi.
Anh bất đắc dĩ day day trán, nói: “Anh không bị
 Tôn Vũ Thanh giết chết mà lại suýt chút nữa chết
 vì sai lầm của vợ rồi, có phải oan uổng lắm không”
Tôi nhíu mày, nhìn anh nói: “Anh đừng có nói
 linh tỉnh”
Anh.cười thành tiếng,không khí dịu đi một
 chút.
Đèn xanh, tôi khởi động xe.
Trên đường nghe anh nói: “Là Mục Dĩ Thâm,
 việc ở Macao anh ta không chiếm được chỗ tốt
 còn vô duyên vô cớ làm tổn thất hàng tỷ đồng lợi
 nhuận, có lẽ nhà họ Mục tạo áp lực cho anh ta,
 hành động này của Tôn Vũ Thanh là muốn khiêu
chiến với anh, xem ra anh ta vẫn tính toán chuyện
 năm đó.”
Tôi hơi bối rối: “Chuyện gì cơ?”
Anh nhìn về phía tôi, kể cho tôi một chuyện từ
 rất lâu rồi.
Ba mươi năm trước, ngành công nghiệp dầu
 mỏ không phải do nhà họ Mục kinh doanh, nhà họ
 Mục khi đó chỉ điều hành một vài xí nghiệp và
 công ty dược, dây chuyền sản xuất vẫn chưa lớn
 như bây giờ, ngành công nghiệp dầu mỏ cũng
 chưa phát triển nhiều, khi đó do nhà họ Tống, một
 trong bốn gia tộc lớn ở Hà Nội kinh doanh nên
 người nắm quyền nhà họ Tống mới trao quyền
 cho con gái là Thẩm Lâm Phong xử lý, sau này
 Thẩm Lâm Phong gả cho nhà họ Mục, sản nghiệp
 dầu mỏ cũng trở thành của hồi môn của nhà họ
Mục.