Chương 685: Màn sương dần dần được hé mở (4)
Hốc mắt của mẹ Tôn Vũ Mai đỏ lên, nhìn cô
 nói: “Cô à, tôi không có ý gì, chỉ là muốn đến lấy ít
 quần áo, mùa đông sắp đến rồi, chúng tôi đến lấy
 thêm đồ, vẫn còn nợ cô mấy tháng tiền nhà, mấy
 thứ này để cô giữ cũng là lẽ đương nhiên, chỉ là
 quần áo của bọn tôi cũng không đáng bao nhiêu,
 cô để chúng tôi mang đi, cô không dùng đến, mà
 chúng tôi có thể dựa vào nó mà vượt qua mùa
 đông này”
Người phụ nữ kia hừ lạnh: “Mấy người lấy thì
 mau lấy đi, đừng có ở đây ra vẻ đáng thương, đời
 này tôi thấy qua bao nhiêu kẻ đáng thương, làm gì
 có ai mà không phải liều mạng giấy giụa trong
 vũng bùn để sinh tồn, các người nói muốn lấy
 quần áo thì lấy đi rồi đi đi, còn tiền thuê nhà
 không trả thì đừng mong được ở lại đây, tôi còn
 đang muốn mau chóng cho người khác thuê đây!”
Mẹ Tôn Vũ Mai gật đầu, tìm quần áo ở chiếc
 †Ủ ngoài sân, cha Tôn Vũ Mai ngồi xổm trên mặt
 đất, đôi mắt đỏ hoe không biết đang nhìn cái gì,
 ánh đèn mờ mịt, có vẻ như đang xem một bức
 ảnh.
“Dì ạ!” Tôi đi tới sân nói.
Nghe thấy tiếng tôi, Mẹ Tôn Vũ Mai nhìn về
 phía chúng tôi, hơi bất ngờ nói: “Cô Hinh, cậu
 Nam, sao mọi người lại tới đây?”
Nói rồi, có chút lúng túng đan hai tay vào
 nhau, tôi khẽ cười, lại nói: “Cháu và Thắng Nam
 không yên tâm nên tới đây xem”
“Để cô cậu chê cười rồi!” Mẹ Tôn Vũ Mai có
chút xấu hổ.
Tôi biết, dù là ai đi chăng nữa, có đang tuyệt
 vọng đến đâu cũng không muốn để bộ dạng khó
 khăn quần bách của mình bị phơi bày ra trước
 mặt người khác.
Không nhiều lời, tôi nhìn về phía bà chủ nhà
 nói: “Hai người đã có tuổi rồi, phòng ở tầng 1 có
còn không?”
Người phụ nữ kia có chút bất ngờ, nhìn tôi nói:
 “Đương nhiên là có rồi, có ai muốn thuê sao?”
Tôi gật đầu, mở miệng nói: “Cô giúp tôi sắp
 xếp ổn thỏa đồ đạc của hai bác này, tiền không
 phải là vấn đề!”
Bà ta nhìn nhìn tôi rồi lại nhìn Phó Thắng
 Nam, sau đó khuôn mặt lộ ra vẻ tươi cười, gật
 đầu, nhanh nhẹn dọn dẹp đồ của chú dì.
Mẹ của Tôn Vũ Mai khó hiểu nhìn tôi: “Cô
 Hinh, mọi người giúp chúng tôi đã đủ nhiều rồi,
 việc này…”
“Dì à,hai người cứ yên tâm ở đây, đừng nghĩ
 nhiều, trước hết cố gắng nhãn nhịn một thời gian,
 rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi” Tôi là người không
 biết an ủi người khác nên không biết làm sao để
 an ủi bà.
Người phụ nữ kia thu xếp đồ của hai người
 vào xong, nhìn chúng tôi cười tủm tỉm nói: “Hai vị
 xem, mọi việc đều đã bố trí ổn thỏa, còn có vấn
đề gì cần giúp đỡ không?”
Tôi khế cười, lấy tiền trong ví ra, đưa cho bà ta
 chút tiền, nói: “Đây là tiền để hai vị này ở một thời
 gian, tiền thừa bà giữ lấy về sau chiếu cố hai
 người họ, từ nay sẽ không thiếu của bà một đồng”
Nhận lấy tiền xong, người phụ nữ hớn hở cười,
 liên tục gật đầu nói yên tâm.
Tiền lẻ trên người tôi đều lấy ra hết cả rồi,
 không khỏi nhìn về phía Phó Thắng Nam, Phó
 Thắng Nam cười bất đắc dĩ, lấy ví tiền từ túi áo
 vest trước ngực ra đưa cho tôi.
Tôi mỉm cười, mở ví tiền, lấy tất cả tiền bên
 trong ra;đưa-cho mẹ Tôn Vũ Mai: “Dì, dì cầm
 trước số tiền này, có thời gian bọn cháu lại qua
thăm dì, có việc gì thì gọi điện thoại cho cháu.”
Mẹ Tôn Vũ Mai liên tục từ chối: “Chúng tôi
 không thể nhận số tiền này được, cô đã giúp
 chúng tôi trả tiền nhà, vậy đã là quá tốt rồi, chúng
 tôi không thể nhận thêm được nữa, cô Hinh, cô
 mau cất tiền đi ”
Tôi lắc đầu nói: “Dì, dì cầm lấy số tiền này, hai
 người sống ở đây thật tốt, cháu cũng yên tâm hơn,
 nếu không chúng cháu về cũng không an lòng, coi
 như là để cháu yên tâm, dì nhận lấy đi, sau này
 sống thật tốt với chú, dần dân mọi chuyện sẽ khá
 lên thôi”
Nhìn nước mắt bà trực trào ra, tôi thật sự
 không biết nói cái gì, thuyết phục vài câu rồi rời đi
 cùng Phó Thắng Nam.
Trên xel
Tôi không nhịn được mà thở dài.
Phó Thắng Nam nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn tôi
 nói: “Muốn ăn gì?”
Anh không nói tôi cũng quên mất, hôm nay tôi
 và anh vẫn chưa ăn gì từ sáng đến giờ, nghĩ vậy,
 không khỏi nhìn vào con ngõ nhỏ kia.
Phó Thắng Nam dường như biết tôi đang nghĩ
 gì, mở miệng nói: “Đừng lo, anh đã bảo người đưa
 hai người họ đi ăn, em đừng lo lắng nữa, yên tâm
 suy nghĩ xem mình muốn ăn gì đi?”
Tôi nghĩ nghĩ rồi nó: “Đi ăn đồ nướng đi, muộn
 rồi, đi xa quá cũng không tốt”
Anh cười nhạt, bất đắc dĩ giơ tay véo má tôi,
 mở miệng nói: “Bận bịu cả một ngày, em có còn
nhớ là hôm nay phải làm gì không?”
Tôi gật đầu: “Bớt chút thời gian tới bệnh viện
 đi, mấy ngày nay cũng không vội”
Anh hôn nhẹ lên má tôi, nhẹ nhàng, cưng
 chiều nói: “Được rồi, đi ăn trước đã”
Ngày hôm sau, hầu như ngày nào cũng bận
 rộn, đến tháng 11, tập đoàn Tập đoàn Phó Thiên
 nên phải chuẩn bị báo cáo kinh doanh hàng quý
 và chuẩn bị cho kế hoạch phát triển của năm sau,
 có nhiều việc nên hầu như ngày nào anh cũng đi
 sớm về muộn.
Tuy rằng tôi không làm ở tập đoàn Tập đoàn
 Thuận Phát nữa, nhưng thủ tục từ chức vẫn phải
 xử lý theo quy trình, vốn dĩ định hẹn u Dương
 Noãn ăn cơm, nhưng chờ tôi xong việc gọi cho cô
 ấy thì cô ấy đã đi thành phố Tân Châu.
Tuy rằng tôi cảm thấy cô ấy đang có chuyện
 gì muốn nói với tôi nhưng lại thấy nói qua điện
 thoại không tiện, bên phía Thẩm Quang bên cũng
 không tra được gì nên tự khắc được thả về nhà.
Thẩm Quang đã lớn tuổi nhưng vẫn thích náo
 nhiệt, sau khi được thả ra vẫn luôn gọi điện cho
 chúng tôi hẹn qua ăn cơm.
Thứ sáu.
Buổi chiều!
Tôi đồng ý với Thẩm Minh Thành, cùng về nhà
 họ Thẩm ăn cơm, vốn dĩ muốn hỏi chuyện của
 anh ấy với Hồ Diệp nhưng có vẻ anh ấy không để
 ý nên tôi cũng không hỏi nhiều:
Tôi ở nhà thu dọn một chút, mặc quần áo ấm
áp, ra cửa, tự mình lái xe tới Tập đoàn Phó Thiên,
 định cùng anh ấy đến nhà họ Thẩm.
Xe dừng ở hầm gửi xe, tôi gọi một cuộc điện
 thoại cho Phó Thắng Nam, gọi mấy lần anh cũng
 không nghe, tôi nghĩ chắc anh đang bận nên cũng
 không gọi nữa, ngồi trong xe nghịch điện thoại.
Điện thoại rung lên, là thông báo từ Zalo, có
 người kết bạn với tôi khiến tôi hơi bất ngờ, nhìn
 thông tin người vừa gửi đến là Hoàng Văn Tích.
Đầu óc tôi có chút mơ hồ, nghĩ tới nghĩ lui mới
 nhớ ra Hoàng Văn Tích là ai, sau khi đồng ý kết
 bạn, cô ấy đã gửi tin nhắn tới: “Hinh à, xin chào, tôi
 là Hoàng Văn Tích”
Hinh? Tôi không khỏi bất ngờ, không ngờ lại
có người gọi thẳng tên tôi như vậy, có chút không
 quen.
Tôi gõ một hàng chữ: “Xin chào, rất vui được
 làm quen”
Cô ấy có vẻ cũng giống tôi, không thích nói
 vòng vo dài dòng, sau khi chào hỏi thì trực tiếp
 nói: “Khi nào thì cô tới thành phố Tân Châu? Tôi
 muốn tìm cô nói chuyện”
Tôi hơi do dự, gần đây không có dự định đi
 thành phố Tân Châu: “Cũng chưa biết được, sao
 vậy? Có chuyện gì sao?”
“Không!” Cô ấy chỉ trả lời một chữ, sau đó
không nhắn thêm gì cho tôi nữa.