Chương 684: Màn sương dần dần được hé mở (3)
Đúng thế, người sống trong vô vọng mới là
 người đau khổ nhất.
Đến sân bay, bố mẹ của Tôn Vũ Mai cũng đã
 đến nơi, đã lâu không gặp, mái tóc của hai người
 đã trở nên bạc trắng, trên mặt in hằn nếp nhăn và
 vẻ tang thương, tôi nhìn bọn họ, trong tim hơi nhói
 lên đau đớn, từ đả kích này đến đả kích kia, người
 đầu bạc tiễn người đầu xanh, hai ông bà đã phải
 chịu đựng nỗi bi thương vô.cùng tận mà người
 thường ít khi gặp phải.
Thấy tôi và Phó Thắng Nam, mẹ của Tôn Vũ
 Mai có lẽ đã khóc cạn nước mắt, nhìn tôi gương
 cười: “Cô Hinh, làm phiền cô quá đi mất, cả đời
 chúng tôi sẽ không thể quên được phần ân tình
này của cô.”
Tôi lắc nhẹ đầu, nhìn bà nói: “Dì ạ, đừng nghĩ
 quá nhiều, chúng ta lên xe thôi!”
Tro cốt của Tôn Tuyết Nhi nằm gọn trong
 vòng tay của cha Tôn Vũ Mai, ông lão không giỏi
 tiếp chuyện, không mở miệng nói một câu, chỉ ôm
 chặt lấy hộp tro cốt của đứa cháu gái, tôi nhìn ông
 mà sống mũi cũng trở nên chua xót, nước mặt
 chực trào ra khỏi hốc mắt.
Chiếc xe đi về hướng núi Hà Hương, không
 biết đã bao lâu rồi hai ông bà không được nghỉ
 ngơi, trên mặt lộ rõ vẻ tang thương và mệt mỏi.
Tôi vốn muốn đưa hai ông bà đi ăn chút gì đó,
 nhìn nhìn bộ dáng lúc này của bọn họ, trong lòng
 liền hiểu rõ, sợ là bọn họ bây giờ không nuốt trôi
 được thứ gì, thở dài một hơi, thôi vậy.
Nghĩa trang ở núi Hà Hương.
Nơi này là nghĩa trang lớn nhất thủ đô, mấy
 mét đất nho nhỏ mà đáng giá cả ngàn vàng, hai
 ông bà xuống xe, đi vào trong phần đất đã được
 định xong từ trước.
Tôi và Phó Thắng Nam đi phía sau hai người,
 cơn nghiện cờ bạc của Tôn Vũ Thanh đã khiến
cho gia đình bọn họ không còn lấy một người họ
 hàng nào khác, lại thêm căn bệnh của Tôn Tuyết
 Nhị, lúc này nơi đây cũng chỉ còn hai người già cả
 bạc trắng mái đầu có thể đến đưa tiễn con bé.
Một tang lễ lạnh lẽo và quạnh hiu, không có
 nghỉ thức đưa tiễn người đã mất, cũng không có
 vòng hoa tưởng niệm, chỉ có duy nhất dáng vẻ cô
 đơn của hai ông bà đã đứng tuổi.
Tôi không thể nhìn được cảnh này, quay sang
 nhìn Phó Thắng Nam, nói: “Có thể để người ở nhà
 tang lễ đưa chút đồ bồi táng cho đứa bé được
 không? Một chặng đường cuối cùng này, cũng
 phải để cho đứa bé được đi một cách vui vẻ”
Tôi không biết trên thế giới này có quỷ thần gì
 đó hay không, nhưng tôi biết, hai ông bà vì trị bệnh
 cho đứa nhỏ mà đã dốc hết tất cả mọi thứ, bọn
 họ muốn cho đứa bé thứ tốt đẹp nhất, nhưng bây
 giờ bọn họ chỉ có thể đưa tiễn nó bằng đôi bàn
 tay trắng.
Phó Thắng Nam gật đầu, nói một câu rồi đi
gọi điện thoại.
Nhân viên ở nghĩa trang đang tiến hành nghi
 thức nhập mộ giúp Tôn tuyết Nhi, thấy chỉ hai ông
 bà lão thì có chút hơi bất ngờ, nhưng cũng không
 qua hỏi, ở nơi ly biệt như thế này, có lẽ cọn họ đã
 thấy qua rất nhiều khoảnh khắc tiễn biệt giữ người
 sống và người chết rồi, nhìn thấy quá nhiều nên
 cũng chỉ lạnh nhạt, không cảm xúc, hoặc có lẽ
 bọn họ đã quen với cảnh tượng này rồi.
Không lâu sau, người của nhà tang lễ đã đến
 nghĩa trang, quá trình hạ táng, tập tục, đều giúp
 hai ông bà làm hết, mẹ của Tôn Vũ Mai có chút
 không nỡ, cứ luôn nhìn tôi có lời gì muốn nói
 nhưng lại thôi:
Tôi cười nhạt an ủi bà, tỏ ý chỉ cần đứa nhỏ có
 thể yên tâm rời đi là được rồi.
Tuy chỉ là nghỉ thức nhập mộ của một đứa bé,
 nhưng khi làm xong mọi thứ thì sắc trời cũng đã
 dần sẩm tối, cha của Tôn Vũ Mai ngồi xổm trước
 tấm bia mộ, khuôn mặt nhuốm đầy vẻ tang tóc cô
đơn.
Mẹ của Tôn Vũ Mai nâng tay lau đi những giọt
 lệ nơi khóe mắt, mở miệng nói: “Ông nó à, đi thôi,
 chúng ta về nhà, Tuyết Nhi ở cùng với Vũ Mai rồi,
 sẽ không cô đơn nữa!”
Dường như ông lão không biết nên đáp lại
 như thế nào, cũng nâng tay lau đi nước mắt, mở
 miệng nói: “Cúng tốt, mẹ con bọn nó ở cùng nhau,
 cũng không bị chúng ta làm liên lụy nữa rồi, ít nhất
 thì tốt hơn trước đây rất nhiều”
Ra khỏi nghĩa trang, hai ông bà ngại ngồi xe
 về cùng chúng tôi, nói muốn từ từ đợi xe, nghĩa
 trang cách xa với trung tâm thành phố, sắc trời lại
 đã tối đen, đương nhiên tôi và Phó Thắng Nam
 không thể để hai ông bà đứng đợi một mình được.
Thấy chúng tôi cứ đứng cùng với bọn họ, hai
 người cũng rất ngượng ngùng, chỉ đành phải lên
 xe, một đường đi về cứ “cảm ơn” không dứt.
Chở bọn họ về đến thôn, mẹ của Tôn Vũ Mai
 nhìn tôi nói: “Cô Hinh, cảm ơn hai người đã đưa
chúng tôi về, đường trong thôn rất hẹp, xe ô tô
 không đi vào được đâu, hôm nay thật sự rất cảm
 ơn hai người, hai người đưa đến đây là được rồi,
 chúng tôi tự mình đi vào.”
Vốn dĩ, Phó Thắng Nam muốn lái vào tận bên
 trong, nhưng đúng thật là như lời mẹ của Tôn Vũ
 Mai nói, xe không có cách nào để có thể vào
 trong được cả, chỉ đành phải cho xe dùng lại, để
 bọn họ tự đi về.
Thấy hai ông bà tóc đã trắng xóa đi trên con
 đường đất nhỏ hẹp gồ ghề, Phó Thắng Nam mở
miệng nói: “Lúc trước bọn họ vẫn luôn ở đây sao?”
Tôi sửng sốt một lúc, hơi lắc đầu: “Em cũng
 không rõ, hình như lúc trước Trần Văn Nghĩa đã
 nói, nhà của bọn họ đã bị Tôn Vũ Thanh đem ra cá
 cược, sau đó, Tôn Vũ Mai mới dẫn bọn họ ra ngoài
 thuê nhà, chắc là đã thuê nhà ở đây rồi”
Nhà ở thôn Thành Trung rất cũ, kiến trúc thiết
 kế lại bất tiện, có nguy cơ không được an toàn
 cho lắm, nhưng nói này được cái giá thành rẻ, ít
nhất của có thể sống được ở đây.
Phó Thắng Nam nhìn hai chiếc bóng đã dần
 biến mất, do dự một lát nói: “Tôn Vũ Mai đã đi bao
lâu rồi?”
 “Sắp được ba bốn tháng rồi thì phải!”
Anh khế cau mày: “Đa số nhà ở chỗ này đều
 phải đóng tiền thuê ba tháng một lần!”
Tôi vừa mới bắt đầu thì không hiểu lắm, sau
 một lúc thì hiểu ra, vội vàng đi xuống xe, thời gian
 nộp tiền thuê nhà ở thôn Thành Trung rất ngắn,
 lúc trước khi Tuyết Nhi ở đây, tôi đã chú ý đến
 dường như hai ông bà lúc nào cũng ở trong bệnh
 viện, sau đó, bọn họ lại mang đứa bé đi ra ngoài
 cũng lâu như thế, chỉ sợ là hạn nộp tiền nhà đã
 sớm đến rồi.
Khắp nơi đều là vũng bùn, vũng nước loang lổ
 khắp đường, đường này không dễ đi, Phó Thắng
 Nam kéo lấy tôi, nhìn con đường phía trước một
 cái, hơi cau mày nói: “Đoạn đường này không có
 ai quản lý cải”
Tôi nhìn một vòng, bất giác cảm thấy có chút
 lạnh người, con đường và đèn đường đều đã
 hỏng hóc, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối,
 chúng tôi đành phải mở đèn điện thoại lên chiếu
 sáng, sự hào nhoáng của thành phố tỉ lệ thuận với
 sự nghèo khổ ở vùng quê, người giàu không thể
 nào tưởng tượng ra được, người nghèo lại càng
 không thể nghĩ đến.
Tôi và Phó Thắng Nam đi cùng nhau, ý thức
 được, hình như hai ông bà lão đã đi xa rồi, tôi lấy
 điện thoại ra chuẩn bị gọi cho mẹ của Tôn Vũ Mai,
 nhưng điện thoại lại không được kết nối, chỉ nghe
 truyền đến một trận âm thanh ồn ào.
Nơi tiếng động truyền đến là từ một ngôi nhà
 cũ có kiến trúc cổ, Phó Thắng Nam dùng điện
 thoại chiếu đường đi, đường nhỏ rất hẹp, một lần
 đi chỉ có thể để một người chui lọt qua, Phó
 Thắng Nam nhìn tôi: “Em đi sau anh, đi chậm
 chút!”
Tôi gật đầu, đi sát phía sau anh, chậm rãi đi
 qua được con đường nhỏ, đi thành một dãy nhà,
nhìn thấy là một chiếc sân rộng mười mấy mét
 vuông, trong sân vương vãi rất nhiều đồ đạc linh
 tỉnh.
Đèn điện mờ ảo, nhưng vẫn có thể nhìn thấy
 được đồ đạc ở trong sân, là một vài thứ đồ dùng
 hàng ngày, nồi chảo bát đĩa đã cũ, còn có một ít
 quần áo và đồ đạc linh tinh, trải đầy khắp nơi dưới
 đất.
“Hai ông bà già kia còn chưa chết cơ à, những
 thứ này để miễn phí trong nhà tôi mấy tháng rồi,
 tôi không mở miệng đòi hai người phí quản lý đồ
 là may lắm rồi, bà còn mặt mũi đến tìm tôi đòi hả,
 hai người có còn mặt mũi nào-hay không vậy, tôi
 còn không thèm đặt những thứ đồ cũ nát này vào
 mắt đâu. Lộn xôn lung tung, mau gói ghém rồi
 biến đi đi, đừng làm tôi chướng mắt!” Nói lời này
 là một người đàn bà trung niên, có chút thô ráp,
 dưới ánh đèn mờ ảo cũng có thể nhìn thấy dáng
 vẻ đại khải của bà ta, trên người mặc một chiếc
 áo khoác da báo chất lượng kém, tai còn khoa
 trương đeo một đôi bông tai bằng vàng, miệng tô
son đỏ chót dọa người, lúc này bà ta vừa mắng
người vừa ném mấy thứ đồ dùng hàng ngày từ
trong nhà ra bên ngoài sân.