Lâm Hạnh Nguyên gật đầu,
 bỗng nhiên dừng lại nhìn anh nói:
 “Em không có quần áo.”
“Trong phòng cho khách ngày
 trước em ð vẫn còn đồ mà em
 mang đến!”
Tôi đứng ð cửa cầu thang, cứ
 đứng im lặng nhìn hai người nói
 chuyện.
Lâm Hạnh Nguyên gật đầu, đi về phòng.
Năm đó ông nội mua căn biệt
 thự này có nói, ngôi biệt thự này rất
 lớn, có nhiều phòng lại rộng rãi sau
 này tôi và Phó Thắng Nam phải
 sinh thêm mấy đứa bé.
Bây gið tôi mới phát hiện, một
 ngày nơi này không còn náo nhiệt
 như trước kia, ngay cả trong biệt
 thự có quần áo của Lâm Hạnh
 Nguyên cũng không biết.
Thật là buồn cười!
“AI” Trong phòng dành cho
 khách truyền tới thanh âm ai đó bị
 ngã xuống nền nhà.
Phó Thắng Nam cau mày lại,
 bản năng nói anh ta phải đi nhìn,
 nhưng đi mấy bước thì dừng lại,
 anh ta ngước mắt nhìn thấy tôi, con
 mắt anh ta hơi thâm quầng nói:
 “Đã dậy rồi?”
Tôi gật đầu, nhưng trong ngực
 vẫn còn đau nhói: “Cô ta bị ngã, đi
 xem một chút đi!”
“Thẩm Xuân Hinh!”
 Tôi mở miệng: “Đi đi!”
Không giữ được, tôi cũng
 không thể ngăn cản anh ta chạy về
 phía người yêu!
Không nhìn anh ta nữa, tôi
 xoay người quay về phòng ngủ,
 ngoài trời mưa lớn đến mức quá
 đáng, tôi đi tới ban công, đứng
 ngoài đó, mặc cho mưa to gió lớn
 rơi trên người mình, thân thể có
 cảm giác lạnh, vết đau trong ngực
 như chết di.
Tôi ngồi xổm xuống nền nhà,
 đầu cúi xuống hai tay ôm lấy dùi,
 nước mắt cứ chảy như mưa.
Trên thế giới này đâu có cái
 gọi là khổ trước sướng sau, nó chỉ
 có trong cồ tích thôi làm sao lại coi
 là thật chứ.
Vô cùng đau khổ, nhưng tôi
phải tự cắn răng mà vượt qua, ai
 cũng không có biện pháp giúp tôi,
 cũng không có nghĩa vụ giúp tôi.
Không biết có phải do dầm
 mưa quá lâu hay không, tôi chỉ
 cảm thấy đầu óc choáng váng, trái
 tim đau như chết lặng đi, thân thể
 thì lạnh toát.
Nghe được trong phòng ngủ
 có tiếng động, tôi ngầng đầu lên
 thì thấy Phó Thắng Nam đã đứng ð
 bên cạnh tôi lúc nào không biết.
Ánh mắt âm trầm lạnh lùng,
 hình như là đang tức giận.
“Làm như vậy em có vui vẻ không?”
Tôi ngần người một chút, rồi
 ngước mắt nhìn anh ta, mờ miệng
 hỏi lại: “Anh vui vẻ không?”
Anh ta không nói gì, kéo tôi từ
 trên ban công xuống, chân mày
 nhăn lại, có chút bất đắc dĩ nói:
 “Thẩm Xuân Hinh, có chút trách
 nhiệm anh không thể bỏ, đừng
 mang em và con ra để hành hạ
 anh, được không?”
Tôi cúi đầu, nước mắt thiếu
 chút nữa thì rơi xuống: “Tôi không
 có hành hạ anh, chỉ là trái tim tôi
 đau quá thôi.”
 Quần áo của tôi đã ướt đẫm,
 anh ta trực tiếp bế tôi vào phòng
 tắm, mờ vòi nước, cời quần áo của
 tôi ra.
Tôi ngồi trong bồn tắm, đầu
 hơi choáng váng, người ngần hết
 cả ra.
Trái tim của tôi có chút khó
 chịu.
Đã trải qua quá nhiều lần rồi,
 lúc này tôi cũng không có gì lúng
 túng cả, cự kệ anh ta thôi.
Một lúc sau trong phòng tắm
 tràn ngập sương mù ấm áp, nhiệt
 độ cơ thề tôi bắt đầu tăng lên, cảm
 thấy có chút ấm áp.
Ấm áp hơn rất nhiều, anh ta
 giúp tôi chùm khăn tắm lại, đưa tôi
 ra khỏi phòng tắm, mặc áo ngủ cho
 tôi, lấy khăn lau tóc cho tôi.
Nhưng không gian yên tĩnh
 đến đáng sợ, không ai có ý muốn
 mỡ miệng đề nói chuyện.
Tôi nhắm mắt, dựa vào trên
 ghế, cơn mệt mỏi đã bắt đầu ập
 đến với tôi.
“Đừng ngủ, chờ sấy tóc cho
 khô rồi ngủ tiếp.” Anh ta mð miệng
 nói, tức giận giảm đi không ít.
Tôi không nói gì, chỉ nhắm mắt
 giả vờ ngủ.
Rồi lỗ tai tôi truyền tới tiếng vù
 vù của máy sấy tóc, hình ảnh này
 ấm áp giống như một bức tranh, vô
 cùng đẹp, đẹp đến không chân
 thật.
“Thẩm Xuân Hinh.” Tắt máy
 sấy tóc, Phó Thắng Nam mờ
 miệng.
Tôi mỡ mắt, có chút mệt mỏi
 nhìn anh.
Anh nửa ôm vào trong ngực
 tôi, anh ta thì thầm: “Chúng ta
cùng đi xuống!”
Lời này, không phải là thương
 lượng, bởi vì tôi còn không kịp
 phản ứng, anh ta đã bế tôi lên, đi ra
 ngoài phòng ngủ.
Ö dưới lầu, Lâm Hạnh Nguyên
 đã tắm xong, tóc vẫn chưa khô,
 một mình ngồi trong phòng khách,
 đối diện cô ta là Kiều Cảnh Thần
 không biết đến từ lúc nào.
Thấy Phó Thắng Nam ôm tôi
 đi xuống lầu, đôi mắt của Lâm
 Hạnh Nguyên không che giấu chút
 ghen tị nào nhìn chằm chằm vào
 tôi, cho đến khi Phó Thắng Nam
 đặt tôi ngồi ở trên ghế salon.
Cô ta đứng dậy, không cố ky
gì kéo tay Phó Thắng Nam nói :
 “Anh Thắng Nam, anh không quan
 tâm em nữa có phải không?”
Khi nói chuyện, con mắt cô ta
đã sưng đỏ, nước mắt liền rơi
 xuống.
Tôi nhắm mắt lại không muốn
 nói chuyện, lúc này Phó Thắng
 Nam gọi tôi tới là đề làm gì?
Xem trò vui?
“Hạnh Nguyên, đừng nghịch
 ngợm, đi về với Cảnh Thần!” Lời
 này Phó Thắng Nam nói ra giọng
điệu trầm thấp, có chút không vui.
Kiều Cảnh Thần có lẽ biết
mục đích của Lâm Hạnh Nguyên,
 anh ta nhìn về phía cô ta nói:
 “Hạnh Nguyên, anh đưa em trð
 về!”
Lâm Hạnh Nguyên vội vàng,
 giọng nói khàn khàn nói: “Có phải
 các người đều cảm thấy tôi ờ đây
 đề cố tình gây sự? Có phải ai cũng
 ghét tôi, anh tôi không có ở đây,
 các ngươi toàn bộ đều bắt đầu chê
 bai tôi, cũng không ai cần tôi nữa!”
Tôi chỉ cười lạnh.
Ngược lại Lâm Hạnh Nguyên
 tâm trạng có chút kích động, cô ta
 trợn mắt nhìn tôi: “Thẩm Xuân
Hinh, cô cười cái gì? Đúng rồi, bây
 giờ người vui vẻ nhất chính là cô,
 lòng dạ độc ác, những điều cô
 muốn cuối cùng đều đã đạt được.”
Tôi rất buồn cười: “Tôi được
 cái gì?” Tôi phải dừng lại, tôi không
 thể nhịn cười được: “Đúng rồi,
 đúng là tôi lấy được không ít, từ khi
 có sự xuất hiện của cô Lâm, tôi đã
 có một cuộc hôn nhân không được
 hạnh phúc, thậm chí ngay cả việc
 bản thân mình mang thai cũng
 không dám nói với những người
 khác.
Tôi không có lợi hại như cô
Lâm, có một người anh bị chết, có
 thề há mồm ngậm miệng chính là
 anh của cô. Chỉ cần nói tới anh của
 cô, cô có thể không kiêng nề bất
 cứ một điều gì mà đi phá hư gia
 đình nhà người khác, xen vào hôn
 nhân của người khác, làm một kẻ
 thứ ba luôn luôn coi mình có lý
 chẳng sợ ai, hận không thể khoe ra
 cho toàn dân thiên hạ được biết
 phải không?”
“Thẩm Xuân Hinh, cô nói bậy
 nói bạ cái gì vậy!” Cô ta tức đỏ
 mặt, trợn to mắt nhìn tôi, hận
 không thể ăn tươi nuốt sống tôi.
Tôi khinh thường với cùng cô
 ta cãi vã, lạnh lùng nói: “Nói bậy
 nói bạ sao? cô Lâm nên nhìn lại
 chính mình một chút xem có phải
 đang cố tình gây sự hay không?
 Nơi này là nhà của Thẩm Xuân
 Hinh và Phó Thắng Nam, không
 phải là chỗ để cô diễu võ dương
 oai, phiền cô Lâm, mời đi cô đi khỏi
 giùm tôi!”
Lâm Hạnh Nguyên sắc mặt
 không tốt, hay tay nắm chặt lại,
 nhìn Phó Thắng Nam, vừa giận vừa
 hận mà nhìn tôi.
Tôi thật sự cảm thấy hơi mệt
một chút, không muốn bị giày vò
 nữa.
Đứng dậy xoay người đi lên
 lầu, sau lưng lại truyền tới tiếng của
 Lâm Hạnh Nguyên: “Anh Thắng Nam.
“Đủ rồi!” Phó Thắng Nam mở
 miệng, giọng có chút giận giữ:
 “Cảnh Thần đưa cô ấy về!”
Tôi lên lầu, cuộc trò chuyện
 tiếp theo như thế nào tôi không có
 tâm trạng mà nghe tiếp.
Nằm ở trên giường, đầu của
 tôi hơi nhức, đôi mắt cũng đau, trái
 tim cũng không được thoải mái, tôi
không nhịn được lấy điện thoại gọi
 cho Lý Vũ Linh.
Điện thoại vang một hồi lâu,
 bên kia mới bắt máy: “Cô Thẩm, cô
 nhìn thời gian xem bây giờ là mấy
 giờ rồi.”
Nghe giọng nói của cô ấy,
 hình như là bị tôi đánh thức, tôi
 nhìn lại đồng hồ thì thấy bây giờ đã
 là hai giờ sáng.
Làm khó cho cô rồi, cầm điện
 thoại tôi lắp bắp nói: “Lý Vũ Linh, tớ
 giống như bị bệnh rồi!”
Chắc là cô ấy ngần người một
 chút rồi gào lên với tôi qua điện
thoại: “Sao thế? Chỗ nào cảm thấy
 không thoải mái? Đi bệnh viện
 kiểm tra đi, Phó Thắng Nam có ở
 bên cạnh cậu không?”
Tôi yên lặng một chút, thực sự
 là trong lúc nhất thời thì tôi không
 biết mở miệng nói bệnh của mình
 như thế nào cho cô ấy nghe, thật
 giống như là bệnh này không thể
 dùng mắt thường đề nhìn.
Đọc full tại truyen.one