Chương 449: Người muốn đợi trong những năm tháng cuối đời (3)
Trân Văn Nghĩa đưa cho tôi một chai nước,
 nhìn tôi nói: “Bà chủ, đến giờ lên máy bay rồi.”
Tôi nhìn về phía cửa vào, đã có người lục tục
 lên máy bay, đành nói vào điện thoại: “Mình nhất
 định sẽ quay về trước khi cậu sinh em bé, phải lên
 máy bay rồi, mình cúp máy trước.”
Dắt Tuệ Minh lên máy bay, Trần Văn Nghĩa
 nhản tin cho Phó Thắng Nam, sau đó nhận chăn
 từ tiếp viên, đưa cho tôi và Tuệ Minh, nói: “Sáng
 nay dậy sớm, bốn tiếng nữa máy bay mới hạ cánh,
 hai người ngủ một giấc đi”
Tôi khế cười, nhìn anh ta nói: “Trần Văn Nghĩa,
 trước kia tôi từng nghe anh đã kết hôn, hai người
 có con chưa?”
Anh ta gật đầu, nhìn tôi nói: ‘Bà chủ, chúng tôi
 có con”
Câu trả lời này thật đứng đắn!
Thấy anh ta cẩn thận đắp chăn cho Tuệ Minh,
 lại chỉnh dáng nằm phù hợp cho bé con, tôi cảm
 thấy người đàn ông này ở nhà chắc chắn cũng
 chăm sóc vợ con mình rất ân cần.
Không khỏi nói: “Trần Văn Nghĩa, vợ con anh
 đều ở thủ đô sao?” Trước kia hình như nghe nói
 bọn họ sống ở Giang Ninh, bây giờ công ty chuyển
 đến thủ đô, hẳn là bọn họ cũng chuyển nhà đến
 thủ đô.
Anh ta gật đầu: “Vâng!”
Vậy tốt rồi!
Vốn muốn trò chuyện thêm với anh ta, nhưng
 tôi phát hiện người này cực kỳ ít nói.
Gần đây chất lượng giấc ngủ của tôi không
 tối, ngủ một lúc, lại dậy ăn chút đồ ăn và trái cây,
 không bao lâu đã tới nơi.
Xuống máy bay, Trần Văn Nghĩa đưa tôi và
 Tuệ Minh về thẳng biệt thự lúc trước.
 Thấy dì Triệu, tôi không khỏi ngẩn người.
 Nhiều năm không gặp, mái đầu của bà ấy đã đầy
 tóc bạc.
Thấy tôi về, bà ấy cười nói: “Cậu chủ nói cô về
 đây, để người khác phục vụ sợ cô không quen nên
 mới gọi tôi tới đây phụ giúp cô mấy ngày”
Nói xong liền nắm tay tôi: ‘Mấy năm không
 gặp, Xuân Hinh gầy đi rồi”
Trong lòng tôi rất vui mừng sung sướng, nhiều
 năm không gặp, lại không nói nên lời thân thiết.
Dắt Tuệ Minh tới giới thiệu với dì Triệu, bà đã
 lớn tuổi, ôm Tuệ Minh hơi khó khăn, chỉ nắm tay
 bé con ngảm nghía, muốn nói lại thôi. Tôi biết ý
 của bà, nhưng cũng chỉ cười khẽ.
Sắp xếp xong xuôi, Trần Văn Nghĩa liền rời
 khỏi, dì Triệu vẫn kéo tôi đến trò chuyện. Dì kể
 rằng những năm tôi rời đi, Phó Thảng Nam cứ
 cách một thời gian sẽ về đây, say trong men rượu
 một đêm, hôm sau lại chạy về thủ đô làm việc. Dù
 mệt mỏi vẫn không có cảm giác gì.
 “. `…
 Lâu lâu anh lại ra nghĩa trang, có nhiều lúc đi
 cả đêm, có nhiều lúc mưa to, sau khi trở về bị cảm
 nặng, dù vậy, anh vẫn cứ đi.
Tôi yên lặng nghe, dường như rất nhiều
 chuyện trong quá khứ, Phó Thắng Nam đều chưa
 từng đề cập.
Hàn huyên hồi lâu, ngày hôm sau, Hoàng
 Nhược Vi tới, đã gần một năm tôi chưa gặp cô ấy.
Cô ấy trông ngày càng chuyên nghiệp, vừa
 thấy tôi thì cười nhẹ nói đúng một từ: “Gầy!”
Tôi cười khẽ, đón cô ấy vào biệt thự. Dì Triệu
 pha trà, cô ấy nhìn tôi, mãi lâu sau mới hỏi: “Nghe
 nói Tưởng Vân Nam đã gặp chuyện.”
Đọc full tại truyen.one nhé Tôi hơi hoảng hốt, chuyện này đã
từ lâu, khế gật đầu, mở miệng nói: “Cô ở Giang Ninh thấy thế nào?”
Cô ấy cười nhẹ: “Hiếm có dịp tổng giám đốc
 Phó để mắt đến tôi, đề bạt tôi làm giám đốc khu
 vực, rất may mắn. Sự nghiệp của tôi tính ra cũng
 không tồi”
Tính tuổi, cô ấy cũng hơn ba mươi rồi. Hơi
 ngừng lại một lát, cô ấy tiếp tục hỏi: “Có điều trên
 phương diện tình cảm, lại không có gì đáng nói”
Nếu thời gian không sai, án tử của Lâm Đình
 năm nay là chấp hành.
Uống một ngụm trà, cô ấy yếu ớt lên tiếng:
 “Tôi đi thăm anh ta rồi, gầy đi rất nhiều. Tôi từng
 chán ghét căm hận người này, vốn cho rằng nhìn
 thấy anh ta nghèo túng không chịu nổi, tôi sẽ vui
 mừng, sẽ sung sướng. Nhưng hình như không
 phải vậy:
Nhìn cô ấy, tôi không nhịn được nghĩ ngợi. Dù
 sao cũng từng là người yêu, mặc dù có hận đến
 mấy, thời gian trôi qua, nỗi hận đó phai nhạt theo
 năm tháng, những gì còn sót lại cũng chỉ có sự
 không đành lòng.
Nói tới đây, cô ấy hơi ngừng lại: “Đúng rồi, tối
 nay ở ngoại thành phía nam Giang Ninh có một
 buổi đấu giá, nghe nói do nhà họ Mục ở thủ đô tổ
 chức, cô có muốn đi không?”
Tôi lắc đầu, khẽ cười nói: “Cô cũng biết đấy,
 tôi không thích chỗ náo nhiệt.”
Cô ấy mấp máy môi: “Cũng không phải đến
 chỗ náo nhiệt gì đâu. Tôi có một người bạn đang
 làm ở tập đoàn Mục Thị. Những vật bọn họ đấu
 giá tôi đã xem qua, có một chiếc hộp gỗ đàn
 hương rất giống chiếc cụ Phó cho cô. Tôi nghe nói
 hai chiếc hộp đó là hộp long phượng, chỉ khi đặt
 cạnh nhau mới có thể mở ra được. Trước kia
 không phải cô từng hỏi tôi làm sao mở được
 chiếc hộp kia sao. Tôi đã tra xét rất nhiều tài liệu,
 cuối cùng cảm thấy khả năng này đáng tin cậy
 nhất”
Trong thoáng chốc tôi không phản ứng kịp,
 ngẩn người nói: “Hộp long phượng?”
Cô ấy gật đầu: “Nếu không thì tối nay cô đi
 cùng tôi đến đó xem. Nói không chừng có thể tìm
 ra phương pháp mở hộp”
Nói vậy khiến tôi thấy có chút tò mò, liền gật
đầu nói: “Vậy tối nay tôi đi với cô một chuyến.”
Nghĩ đến nhà họ Mục ở thủ đô, tôi không khỏi
 nhớ đến ông lớn tung hoành trong giới dầu mỏ
 kia, không biết có phải người nhà bọn họ không.
Nếu đúng là vậy thì sẽ rất khó vào được hội
 đấu giá này. Nghĩ ngợi một lúc, tôi cất lời hỏi: “Hội
 đấu giá của nhà họ Mục không phải dễ tham gia
 như vậy, có thiếp mời không?”
Hoàng Nhược Vi gật đầu cười: “Nếu tôi đã đề
 cập chuyện này với cô, tất nhiên là có thể tham
 gia. Danh tiếng của tập đoàn Phó Thiên ở Giang
 Ninh rất lớn, nếu nhà họ Mục muốn làm gì ở Giang
 Ninh thì đều phải thông báo trước một tiếng với
 tổng giám đốc Phó. Nên nếu tổng giám đốc Phó
 giao cho tôi xử lý việc này, thiếp mời chắc chắn
 không thành vấn đề”
Tôi gật nhẹ đầu, vậy thì cũng không có gì
 đáng lo.
Ngừng một chút, cô ấy suy tư: “Cô ở thủ đô
 cũng được một thời gian rồi, địa vị của nhà họ
Mục như thế nào, tôi đã tra xét không ít tư liệu, hỏi
 qua không ít người, bọn họ đều nói không biết. Tôi
 nghĩ một nơi có thể bán đấu giá nhiều món đồ
 quý báu như vậy, chắc chản không phải gia đình
 bình dân nào rồi. Tôi lại không rõ, bọn họ có nhiều
 đồ vật đáng giá như vậy, nếu thiếu tiền quá thì sao
 không mang tới thủ đô đấu giá, vậy thì giá cả ngày
 càng cao hơn, không đúng sao?”
“Tôi không quá rõ về nhà họ Mục, nhưng thật
 ra trước kia ở đám cưới của Mạc Thanh Mây tôi
 đã từng gặp một vị ở nhà họ Mục, nhìn rất có
 dáng vẻ đức cao vọng trọng” Nghĩ một lúc, tôi lại
 nói: “Có lẽ họ khiêm tốn, lý do đến nơi này bán
 đấu giá không khó đoán, Giang Ninh là cố đô ba
 triều đại, tuy không rực rỡ như thủ đô, nhưng bảo
 bối giá trị ngàn đô không hề ít, người biết nhìn
 hàng cũng không thiếu. Có lẽ bọn họ lựa chọn nơi
 này là để thuận tiện tìm hiểu về những món đồ ở
 Giang Ninh”
Trong hội trường đấu giá, bán đấu giá không
 chỉ có nhà họ Mục, còn có vài nơi có đồ tốt cũng
 đem bán. Phần lớn những người tham gia đấu giá
đều là các chuyên gia giới đồ cổ và nhân vật giám ~
 định đồ cổ lão làng.
Những người này tất nhiên đều sẽ mang theo
 những đồ vật giá trị cao tới, không phải để bán
 đấu giá, mà là để người ngoài mở rộng tầm mắt,
 so tài cao thấp trong nghề.
Nói thẳng ra, đây cũng là một loại ham hư
 vinh, cũng như nhóm người tầng lớp dưới đem
 biệt thự xe hơi ra làm công cụ khoe khoang.
Mà trong giới đồ cổ, kiến thức về đồ cổ lịch
 sử lâu đời trong tay càng thêm giá trị.
Loại đua đòi này đã thăng hoa lên một độ
 cao mới. Người thường không có tiền không thể
 đụng vào, kẻ có tiền lại bị cản trở bởi kiến thức và tầm nhìn.