Chương 444: Yêu nhau lắm cản nhau đau (12)
Trong hành lang có gió nhẹ thổi qua, rất lạnh,
 Lâm Uyên đứng dậy, bà ấy nói: “Vào phòng bệnh
 ngồi đi, mẹ đi hỏi bác sĩ một chút xem có thể ra
 viện trước không, hoặc là chuyển viện đến thủ đô,
 cũng gần tới giao thừa rồi, cả nhà chúng ta tranh
 thủ quay về thủ đô cùng nhau đón năm mới”
Tôi gật đầu, nhìn bà ấy đi tới phòng làm việc
 của bác sĩ, đứng dậy trở về phòng bệnh, Phó
 Thẳng Nam đang trò chuyện với Mạc Đình Sinh.
Dù rằng tôi cũng không muốn nghe lén, nhưng
 lúc giơ tay mở cửa ra tôi nghe thấy giọng nói của
 Phó Thắng Nam, có chút nghiêm túc, anh nói:
 “Thật ra bác cũng không cần đuổi cùng giết tận
 người nhà họ Trịnh”
Rõ ràng, đây là nói với Mạc Đình Sinh.
 Giọng nói của Mạc Đình Sinh có hơi hùng hồn,
dường như chẳng thèm để ý: “Tình cảm (1ˆ Âu
 với nhà họ Trịnh còn chưa đủ để đổi lấy mức độ
 bọn họ làm hại con gái tôi.”
“Một khi mà nhà họ Trịnh xảy ra chuyện,
 muốn vùng lên cũng rất khó khăn” Trong lời này
 của Phó Thắng Nam hơn phân nửa là suy nghĩ
 cho Trịnh Tuấn Anh!
Mạc Đình Sinh cười lạnh: “Chuyện của cậu với
 nhà họ Trịnh tôi không muốn đề cập tới, năm đó
 lúc cậu bắt tay với Trịnh Tuấn Anh, tính ra tay với
 nhà họ Mạc thì trận đấu này cũng đã bắt đầu rồi”
Tôi có hơi ngờ ngợ, Phó Thắng Nam từng toan
 tính ra tay với nhà họ Mạc sao?
Giọng nói Phó Thắng Nam vang lên: “Chuyện
 năm đó đã qua rồi, đã sắp sang trang mới, cháu
 nghĩ không cần thiết phải nhắc lại nữa”
Giọng nói của Mạc Đình Sinh trâm thấp hùng
 hồn, dường như có hơi khinh khỉnh, nói: “Lúc cậu
 đổi DNA của Thẩm Xuân Hinh thì đã lên kế hoạch
 tính ra tay với nhà họ Mạc rồi đúng không? Giả vờ
 để Trịnh Tuấn Anh tiếp cận vợ tôi, để cho bọn họ
hợp tác chống lại cậu, sau đó để Trịnh Tuấn Anh
 moi móc thông tin của nhà họ Mạc từ trong tay vợ
 tôi, ban đầu cậu vốn không muốn Thẩm Xuân
 Hinh nhận lại chúng tôi, phần lớn nguyên nhân là
 vì cậu sợ một khi các cậu lật đổ nhà họ Mạc,
 Thẩm Xuân Hinh và cậu sẽ không đội trời chung
 nữa, có đúng không?”
Tôi ngây người, thân thể có hơi cứng ngắc,
 bỗng nhiên trong đầu nhớ lại tin tức mà trước đây
 Hoàng Nhược Vi nói với tôi, đúng thật là Trịnh
 Tuấn Anh và Lâm Uyên có qua lại lén lút với nhau
 trong một khoảng thời gian dài.
Chỉ là vào lúc đó, tin tức Hoàng Nhược Vi nói
 với tôi chỉ là về việc Trịnh Tuấn Anh và Lâm Uyên
 hợp tác với nhau, là vì trút giận cho Phó Nam
 Oanh.
Nhìn hai người đàn ông ở trong phòng bệnh,
 tôi không khỏi lùi về sau một bước, đều là người
 bên trong giới kinh doanh, âm mưa trong đó tôi
 không thể nào đoán được.
Phó Thắng Nam đã có thể làm được rồi, nhìn
 ông ta, ánh mắt lạnh lẽo mở miệng: “Nhà họ Mạc
 làm mưa làm gió ở thủ đô còn chưa đủ, muốn
 chìa tay về phía thành phố Giang Ninh, kêu cháu
 ngồi yên không làm gì là chuyện không thể nào.”
“Hừ!” Mạc Đình Sinh hừ lạnh một tiếng: “Mặc
 dù nhà họ Mạc đã lăn lộn trong giới xã hội đen
 nhiều năm, nhưng từ đó tới giờ đều làm chuyện
 công khai đường hoàng, chìa tay tới thành phố
 Giang Ninh cũng chỉ vì tìm con gái của tôi mà thôi,
 cũng không tính toán gây rối gì với các cậu”
“Nhưng Nam Oanh chết rồi, đây là sự thật!”
 Phó Thắng Nam nói chuyện, giọng nói trầm thấp,
 chất chứa mấy phần tức giận.
Đọc full tại truyen.one nhé Mạc Đình Sinh nhíu nhíu mày: “Đó là sự cố”
“Vì cái sự cố đó mà mãi cho đến bây giờ
 chúng ta mới bắt đầu thanh toán rõ ràng” Phó
 Thẳng Nam nói chuyện, trong giọng nói ẩn chứa
 mấy phần lạnh lẽo.
Mạc Đình Sinh hừ lạnh: “Đó là chuyện giữa
 những người trẻ tuổi các cậu, bây giờ tự nhiên vô –
 duyên vô cớ dính dáng đến một người vô tội, các
 cậu còn thấy các cậu rất có lý, Phó Thẳng Nam,
nếu cậu muốn tiếp tục sống vui vẻ bên cạnh
Thẩm Xuân Hinh, tốt nhất là chúng ta có thể xóa
 bỏ mọi chuyện, không cần nhắc lại chuyện cũ
 nữa, nếu không sau này, tôi và cậu ai cũng không
 dễ chịu gì”
Tôi mím môi, không muốn nghe tiếp nữa, tiếp
 tục quay lại hành lang, bưng cốc nước ngồi xuống.
Bốn năm trước, mục đích Phó Thảng Nam
 thay đổi DNA của tôi dường như không hề đơn
 giản như những gì tôi đã nghĩ.
Rõ ràng Trịnh Tuấn Anh rất thân thiết với Lâm
 Uyên, nhưng sau đó cũng không làm gì cả mà đã
 bỏ đi rồi, những chuyện này tôi chưa bao giờ tỉ mỉ
 suy nghĩ kỹ lại.
Còn cái chết của Phó Nam Oanh nữa, tôi
 không bao giờ ngờ được rằng có một ngày những
 chuyện này sẽ liên quan đến tôi.
Lâm Uyên trở về, thấy tôi vẫn ngồi đờ đẫn
 trong hành lang, không khỏi mở miệng: ‘Sao con
 vẫn ngồi ở đây thế, gió thổi lạnh lắm, quay về
 trong phòng bệnh đi.”
Dứt lời đã chìa tay kéo tôi lên, dẫn tôi quay về
 phòng bệnh.
Đọc full tại truyen.one nhé Trong phòng bệnh.
Phó Thẳng Nam và Mạc Đình Sinh đã kết thúc
 câu chuyện, thấy chúng tôi bước vào, Mạc Đình
 Sinh đứng dậy, theo thói quen kéo Lâm Uyên vào
 lòng, mở miệng nói: *Đi đâu vậy?”
“Em đi hỏi bệnh viện xem Phó Thẳng Nam có
 thể chuyển viện tới thủ đô không, thế thì năm nay
 cả nhà chúng ta có thể cùng nhau ăn Tết rồi” Lâm
 Uyên nói chuyện, vẻ mặt rất vui vẻ.
Nhìn Phó Thảng Nam nói: “Thẳng Nam, bây
 giờ con xuống giường đi lại chäảc không sao rồi
 chứ nhỉ!”
Phó Thẳng Nam gật đầu: “Được ạ!”
Lâm Uyên nở nụ cười: “Bác sĩ nói chỉ cần có
 thể xuống giường đi lại, không ảnh hưởng tới vết
 thương thì có thể chuyển viện rồi, bây giờ cũng
 gần tới giao thừa, chỗ Thanh Xuân này hai bác ở
 không quen lắm, ăn Tết đón giao thừa ở đây cũng
 bất tiện, bằng không mấy hôm nữa chúng ta làm
 thủ tục xuất viện, về thủ đô ăn Tết có được
 không?”
Tất nhiên, câu này là đang hỏi ý kiến của Phó
 Thẳng Nam.
Phó Thắng Nam gật đầu, đúng thật chẳng thể
 nhìn ra cảm xúc có gì thay đổi, nhẹ gật đầu nói:
 “Được ạ!”
Trong lòng Lâm Uyên rất vui mừng, kéo Mạc
 Đình Sinh bảo muốn đi dạo quanh Thanh Xuân,
 dù sao cũng là một thành phố phồn hoa, rất nhiều
 những món hàng xa xỉ đắt tiền đều có thể mua
 được ở Thanh Xuân, Lâm Uyên muốn đi dạo một lát.
Mạc Đình Sinh không có dị nghị gì, thế là
 đồng ý cùng đi dạo với bà ấy một lát.
 Chỉ còn tôi với Phó Thẳng Nam ở lại, trong
lòng tôi bần thần, một lúc sau cũng chẳng nói gì
 nhiều.
Sau khi hỏi han vết thương của anh thì ngồi
 thừ ra trên ghế sô pha.
Anh nhìn tôi, giọng nói trầm thấp dịu dàng, mở
 miệng nói: “Thẩm Xuân Hinh, qua đây!”
Ngước mắt nhìn anh, thấy anh vỗ vỗ vào chỗ
 bên cạnh mình, cười mỉm nói: “Qua đây ngồi!”
Tôi đứng dậy, đi tới bên cạnh anh ngồi xuống,
 ngửa đầu nhìn anh cười nhàn nhạt, vốn dĩ muốn
 dựa vào lồng ngực của anh nhưng sợ đụng tới vết
 thương của anh, nên bèn tựa đầu vào vai của anh,
 không dùng nhiều sức lắm, chỉ dựa sát anh mà
 thôi.
Anh giơ tay lên, ép tôi lên vai anh, chất giọng
 trầm thấp nói: “Yên tâm dựa vào đi, không đau!”
Tôi mỉm cười, không khỏi cảm thấy viền mắt
 cay cay, bỏ đi, chẳng muốn hỏi gì nữa, ngày tháng
 sau này còn dài như thế, những chuyện nhỏ nhặt
 không đáng kia, cũng không cần nhắc lại nữa.
Mưa ở Thanh Xuâ, dường như đã trở nên rất
 bình thường, từ lúc bắt đầu khi chúng tôi tới nơi
 này, nó hầu như chẳng có hôm nào ngơi nghỉ, vẫn
 luôn rơi tí tách tí tách chẳng ngừng.
Bởi vì sắp ra viện, Phó Thẳng Nam nói muốn
 đến đồn cảnh sát thăm Trịnh Tuấn Anh.
Tôi thì không muốn đi, dù sao tôi cũng không
 thể làm được cái chuyện lấy ơn báo oán, nhưng
 Phó Thắng Nam nói muốn đi, tôi không thể cãi lại,
 nên đồng ý.
Bản án hình sự của Trịnh Tuấn Anh do Thẩm
 Quang tự mình giám sát, thế nên dù cho nhà họ
 Trịnh có năng lực tài giỏi đến đâu đi chăng nữa
 cũng phải bó tay toàn tập.
Có đôi khi tiền tài đứng trước pháp luật lại trở
 nên nhỏ bé vô lực.
Vì thế, Trịnh Tuấn Anh bị xử tội cố ý lñ “°°
người khác, ngồi tù bảy năm, trại giam ở vùng
 ngoại ô ngoài thành phố Thanh Xuân.
Mạc Đình Sinh và Lâm Uyên cũng không
 muốn tới gặp Trịnh Tuấn Anh, bèn kêu tài xế chở
 bọn tôi qua đó.
Xe đỗ trước cổng chính của trại giam, ngẩng
 đầu nhìn cánh cửa sắt to lớn, thật sự quá cao, chỉ
 cần nhìn cánh cửa này thôi cũng đã làm người ta
 sợ phát khiếp rồi.
“Bảy năm sau, Tuệ Minh đã mười hai tuổi rồi,
 bảy năm cũng chỉ là chuyện trong một chớp mắt!”
 Tôi mở miệng, trong lòng không khỏi than thở rối
 ren muộn phiền.
Phó Thắng Nam cười yếu ớt, chìa tay kéo tôi,
 vỗ vỗ mu bàn tay của tôi, cười nhạt: “Con người
 rốt cuộc cũng phải trả giá cho những sai lầm của
 chính mình”
Xe ngừng ven đường, nơi đây hoang vắng, vì
 thế dường như không có xe nào tới lui, cũng
 không cần lo lắng không có chỗ đỗ xe.