Chương 436: Yêu nhau lắm cản nhau đau (4)
Ngừng một chút, Thẩm Minh Thành nhíu mày:
 “Em nghỉ ngờ là Trịnh Tuấn Anh?”
“Không phải vậy sao?” Nhìn anh ấy, tôi nói
 tiếp: “Năm đó Vũ Linh không muốn cho Tuệ Minh
 nhận lại nhà họ Trịnh, càng không muốn để Trịnh
 Tuấn Anh biết được sự tồn tại của Tuệ Minh, lúc
 ban đầu chẳng qua là em cảm thấy dù sao Tuệ
 Minh cũng là máu mủ của anh ta, đối với Tuệ
 Minh mà nói, nếu trên thế giới này có thêm một
 người yêu thương con bé thì sẽ không còn gì tốt
 hơn, nhưng bây giờ xem ra lại không phải như vậy,
 Trịnh Tuấn Anh muốn nuôi dưỡng Tuệ Minh mãi
 mãi ở nhà họ Trịnh, anh ta vốn dĩ chẳng muốn Tuệ
 Minh đi với eml”
Thẩm Minh Thành mím môi nhìn tôi, có hơi
 không đồng tình nói: “Trịnh Tuấn Anh đã kinh
 doanh nhiều năm rồi, anh ta không thể làm ra
chuyện như vậy, mới đầu nếu như anh ta cố tình
 muốn giữ Tuệ Minh ở lại, tuy rằng có thể tạm thời
 giữ được con bé, nhưng đợi khi Tuệ Minh lớn lên
 rồi, con bé là cháu gái nhà họ Trịnh, sau này ắt
 hẳn phải tham gia những buổi tiệc tùng, trong giới
 này lớn như vậy, không bao lâu nữa thì Phó Thẳng
 Nam và em đều sẽ biết.”
Tôi cụp mắt, vặn vặn ngón tay, có hơi sốt ruột:
 “Có lẽ là anh ta và Phó Thắng Nam cùng nhau lập
 cái bẫy này thì sao?”
Thẩm Quang nhìn tôi, hơi nhíu mày: “Thẩm
Xuân Hinh, chúng ta về trước đi”
Nhìn bọn họ đều cho rằng lời nói của tôi
 không đúng, sự bực bội trong lòng tôi lại càng
 nhiều hơn.
Dọc trên trên đường đi tôi chẳng nói một lời nào.
Trở về khách sạn, Thẩm Quang đã gọi Thẩm
 Minh Thành đi, tôi ngồi trong căn phòng, bồn
chồn chẳng yên, cả người sốt ruột khó chịu.
Sau khi tìm được Cục Tuyết, tôi lại càng thêm
nghi ngờ là đám người nhà họ Trịnh đã bắt Tuệ
Minh đi.Đọc full tại truyen.one nhé
Có một vài thứ, một khi đã có manh mối rồi
 thì lại càng không thể ngăn chặn lại được.
Cuối cùng, trong lòng tôi quả quyết cho rằng
 Tuệ Minh chính là bị Trịnh Tuấn Anh giấu đi.
Nghĩ đến đây, tôi đi thẳng ra khỏi khách sạn,
 bắt xe đến chỗ ở của Trịnh Tuấn Anh.
Trịnh Tuấn Anh không ở nhà họ Trịnh, nhà anh
 ta ở khu thương mại trong trung tâm thành phố.
Đi vào rất khó, bắt buộc phải hẹn trước, tôi
 đứng trước cửa gọi điện cho Trịnh Tuấn Anh.
Tuy rằng Trịnh Tuấn Anh rất bất ngờ nhưng
 anh ta cũng không nói gì nhiều, chỉ là liên hệ với
 quản lý, sau đó để quản lý dẫn tôi đi vào.
Cửa phòng đã sớm được mở khóa, tôi đẩy
 cửa bước vào, nhìn căn phòng được sắp xếp gọn
 gàng, Trịnh Tuấn Anh nghe thấy tiếng động.
Đứng dậy từ ghế sô pha đi rót một ly nước,
 nhìn tôi nói: “Ngồi đi!”
Tôi nhìn anh ta không hề nhúc nhích, chỉ ngó
 nghiêng căn phòng này một vòng, cực kỳ bất ngờ,
 phòng ở trong khu dân cư thương mại bị chia
 thành ba tầng, lộng lẫy sang trọng.
Không hơi đâu thưởng thức nhà của anh ta,
 tôi dứt khoát tìm kiếm khắp căn phòng.
Thấy tôi như vậy, Trịnh Tuấn Anh nhíu mày:
 “Thẩm Xuân Hinh, cô có ý gì đây?”
Tôi chạy ào đi kiếm hết tất cả các phòng,
 không thấy bóng dáng của đứa trẻ nào cả, trong
 lòng không khỏi tức giận, cầm lấy ly nước trong
 tay anh ta.
Tạt thẳng vào mặt anh ta không chút chần
 chừ, vẻ mặt không thể kiềm chế được nữa: “Trịnh
 Tuấn Anh, tốt nhất là anh nhanh chóng trả Tuệ
 Minh lại đây cho tôi, anh đừng hòng có ý đồ xấu
 xa gì, tôi sẽ không cho con bé sống chung với anh đâu”
Anh ta nhíu mày, nước trên mặt nhỏ giọt tí :
 tách rơi xuống áo sơ mi, nheo mắt lại: “Cô có ý gì?”
Tôi không muốn dây dưa gì với anh ta nữa, nói
 thẳng: “Anh khổ tâm suy tính nhiều như thế không
 phải vì muốn giữ Tuệ Minh ở lại sao? Tôi nói cho
 anh biết, không thể nào, tôi sẽ không bao giờ giao
 con gái của tôi cho anh đâu.”
Anh ta có chút nóng giận: “Thẩm Xuân Hinh
 cô bị điên rôi đúng không, tôi sẽ lấy con của mình
 ra để làm cái chuyện đó sao?”
Tôi cười lạnh, nhìn anh ta nói thẳng chẳng
 thèm nể nang: “Sao mà không thể? Có cái gì mà
 anh không làm được chứ? Một kẻ kinh doanh
 chẳng chừa mánh khóe nào như anh, anh tưởng
 anh cao cả tới cỡ nào chứ hả?”
Anh ta bỗng nhiên giận tái mặt, giọng nói trâm
 thấp lạnh lùng không có chút độ ấm nào: “Thẩm
 Xuân Hinh, Phó Thắng Nam sẽ nuông chiều cô
 nhưng tôi thì không, Tuệ Minh mất tích tôi còn lo
 lắng hơn cả cô, nhưng đây cũng không phải lý do
để cô cố tình kiếm chuyện.”
“Tôi cố tình kiếm chuyện?” Nhìn tất cả bài trí
 trong phòng của anh ta, trên ghế sô pha còn có
 cả món đồ chơi mà bình thường Tuệ Minh rất
 thích ôm, trong lòng tôi ngày càng nóng nảy,
 dường như chẳng thèm suy nghĩ gì đã cười gắn
 lên tiếng: “Được, vậy tôi sẽ cho anh xem cái gì gọi
 là cố tình kiếm chuyện.”
Không chờ anh ta phản ứng lại thì tôi đã giơ
 tay ra đẩy hết tất cả những chai rượu vang đắt
 tiền trên kệ xuống dưới đất.
Tiếp theo đó tiếng vỡ vụn của những mảnh
 thủy tinh vang lên loảng xoảng, rượu đỏ chảy tràn
 lan trên mặt đất.
“Cô điên rồi à?” Anh ta thét lên.
Tôi vốn chẳng thèm quan tâm, cứ cầm được
 cái gì trên tay là ném thẳng xuống dưới đất, trong
 miệng hét to: “Trả con gái lại cho tôi…”
Có đôi khi cảm xúc của con người không thể
khống chế được, khi bị kích động quá.mứa thì
 chẳng khác gì một kẻ điên.
Chờ đến lúc tôi nhận ra là nhà của Trịnh Tuấn
 Anh đã bị tôi đập gần như là tan nát thì Phó
 Thẳng Nam cũng tới rồi.
Mặt của Trịnh Tuấn Anh đen xì, nhìn Phó
 Thảng Nam cả giận nói: “Cậu nên đưa cô ta đi
 bệnh viện khám đi, cô ta bệnh nặng hơn những gì
 cậu đã tưởng tượng đấy”
Phó Thắng Nam kìm chặt tôi lại, nhíu mày
 nhìn anh ta, giọng nói lạnh lẽo: “Bây giờ cậu nên
 suy nghĩ làm sao để nhanh chóng tìm được Tuệ
 Minh trở về đi”
Nói xong, anh gần như là ôm tôi ra khỏi nhà
 của Trịnh Tuấn Anh.
Lên xe, tôi đã bình tĩnh trở lại, trên người dính
 rượu vang, tóc tai rối bời.
Tôi biết bây giờ dáng vẻ của tôi rất bết bát,
 thậm chí lúc đập đồ trong nhà Trịnh Tuấn Anh
 dường như tôi còn chẳng biết mình đang suy nghĩ
Phó Thắng Nam vẫn im lặng, tôi cũng chẳng
 buồn lên tiếng, quay về khách sạn tảm rửa sạch
 sẽ rồi nằm lên giường, tôi nhìn chäm chằm trần
 nhà một lúc lâu.
Phó Thắng Nam đứng bên giường nhìn tôi,
 ánh mắt thâm thúy sâu xa, anh nói: “Thẩm Xuân
 Hinh, chúng ta đến bệnh viện được không?”
Tôi quay đầu nhìn anh, không chút do dự và
 cuống cuồng nào giống như ban nãy, đúng là đã
 dẳn xuống được cảm xúc rồi.
Bỗng nhiên bật cười: “Đi bệnh viện làm gì?”
Anh nhìn tôi, trong ánh mắt toát lên mấy phần
 đau lòng, tôi cảm thấy rất chói mắt, bèn dứt khoát
 chẳng nhìn nữa.
Ngồi bật dậy khỏi giường nhìn thẳng vào anh,
 chẳng thể đoán được cảm xúc: “Phó Thắng Nam,
 có phải anh cũng không muốn Tuệ Minh đi theo
 em đúng không? Có phải anh cấu kết với anh ta
 lừa gạt em, có phải anh cũng giúp anh ta giấu Tuệ
Minh đi rồi đúng không?”
Anh nhíu mày nhìn tôi, trong đôi mắt đen lạnh
 lùng chứa một tia ánh sáng, vẻ mặt có hơi hốt
 hoảng nhìn tôi, dường như chẳng thể nào tin nổi,
 nói: “Thẩm Xuân Hinh, anh…”
“Là các anh đúng không?” Tôi ngắt lời anh, nói
 chuyện cũng thêm phần nặng nề: “Anh không
 thèm Tuệ Minh, cũng chẳng cần em, các người
 đều vứt bỏ em, tất cả mọi người đều muốn vứt bỏ em”
Tôi cụp mắt bật khóc, nỗi đau đớn trong lòng
 giống như đã chất chồng từ lâu, bấy giờ bỗng
 nhiên nói ra thì lại thấy tan nát cả cõi lòng.
Chẳng thể nào kìm nén lại được nữa.
Tôi nhìn thấy sự đau đớn trong ánh mắt của
 Phó Thắng Nam, bỗng nhiên có hơi mơ màng, sao
 bỗng dưng tất cả những suy nghĩ của tôi đều trở
 nên cực đoan và tiêu cực đến vậy, có phải là do
 tôi có vấn đề hay không?
Nhưng tôi không thể nào ngăn chặn được suy
 nghĩ cực đoan kia của chính mình, đinh ninh chắc
 ăn rằng Tuệ Minh là do chính bọn họ giấu đi.
Suốt đêm đó, tôi không biết làm sao lại nép
 vào lồng ngực của Phó Thắng Nam ngủ thiếp đi.
Ngày tiếp theo thức dậy, Phó Thắng Nam đã
 đi rồi, tôi nhìn màn mưa lất phất ngoài cửa sổ, vẫn
 có chút mơ màng.
Ký ức của ngày hôm qua vẫn còn rõ mồn một,
 tôi cũng hiểu rõ, dường như ngày hôm qua tôi đã
 làm sai rồi.
Đầu tôi đau nhức nhối, tôi úp mặt vào trong
 chăn, càng không muốn nhớ tới thì càng dễ dàng
nhớ lại.