Chương 428: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (7)
Cũng may Kiều Cảnh Thần giằng co một lúc
 rồi cũng dựa vào salon yên lặng, vốn tôi còn
 tưởng là anh ta uống nhiều, ngủ thiếp đi mất rồi.
Đến lúc đưa mắt nhìn sang mới phát hiện ra
 anh ta đang mở mắt nhìn chäảm chằm lên trần nhà
 đờ đẫn, yên lặng đến đáng sợ.
Nhìn vẻ thất hồn lạc phách của anh ta, tôi
 thực sự không nhịn được, nói với Phó Thắng
 Nam: “Còn đợi ai đó không đến à?”
Phó Thảng Nam không đáp, anh hơi nhíu mày
 nhưng không trả lời câu hỏi của tôi.
Suy nghĩ một lúc, tôi tới gần anh ta rồi hỏi:
 “Lâm Hạnh Nguyên?” Ngoài cô ta ra, tôi không
nghĩ ra còn có ai đến nữa.
Có lẽ là nghe lời tôi nói, Kiều Cảnh Thần bỗng
 ngồi thẳng người từ trên ghế salon, nhìn về phía
 tôi, nổi giận đùng đùng, gào thét về phía tôi: “Lâm
 Hạnh Nguyên, em bị mù mắt, Phó Thắng Nam có
 gì tốt chứ? Không phải chỉ là có chút tiền thôi sao,
 có gì đẹp kia chứ, em muốn tiền thì anh có thể
 cho em mà”
Tôi…
 Ngước mắt nhìn Phó Thảng Nam, thấy sắc
mặt của anh không có gì lạ thường, trông vô cùng
 bình tĩnh.
Thấy Kiều Cảnh Thần như vậy, tôi khế cười
 một tiếng muốn mở lời an ủi, nhưng tôi cảm thấy
 nếu mình mà mở miệng thì sẽ cười ồ mất, thế nên
 không lên tiếng nữa.
Khi ấy Phó Thẳng Nam mới đưa tay ôm tôi,
 nhỏ giọng: “Đừng để ý đến cậu ta làm gì, tỉnh rượu
 là tốt rồi”
Tôi cứng lưỡi, thì thâm hỏi anh: “Tổng giám
 đốc Kiều vẫn hay như vậy hả?”
Ngón tay anh để lên thành ly nước, ‹đâà –
 bên miệng, đôi môi mỏng hồng hào trông rất mê người.
“Thỉnh thoảng” Anh nói hai chữ, ánh mắt nhìn
 về phía tôi, thấy tôi nhìn anh đến đờ ra, anh mới để
 ly nước xuống, khóe môi cong lên: “Sao nào?”
Tôi hoàn hồn, khẽ ho khan một tiếng, che giấu
 sự lúng túng của mình: “Ừm”
Không nhìn anh nữa nhưng nhịp tim vẫn bất
 giác tăng nhanh, người đàn ông này đúng là yêu
 tinh, có thể mê hoặc lòng người.
Cũng may Kiều Cảnh Thần uống say nhốn
 nháo một lúc rồi cũng yên, có lẽ anh ta cảm thấy
 mình la hét như vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Cho nên anh ta nằm thẳng xuống ghế salon,
 nhắm mắt ngủ.
Phó Thắng Nam liếc mắt nhìn anh ta, đôi
 đồng tử đen láy nhìn người kia, giọng nói trâm
 trầm: “Đi thôi, về nhà nào.”
Tôi gật đầu, nhìn Kiều Cảnh Thần một chút rồi
 nói: “Chúng ta có cần đưa anh ta về không?”
Anh lắc đầu: “Không cần đâu, đưa cậu ta
 xuống là được.”
Vừa nói, anh vừa đứng dậy, một tay nhấc Kiều
 Cảnh Thần đang say như chết, vừa nhìn về phía
 tôi rồi nói: “Đi thôi”
Ra khỏi Hoàng Gia, tài xế nhà họ Kiều đã vội
 đi tới đỡ Kiều Cảnh Thần, nói mấy câu cảm ơn với
 Phó Thắng Nam rồi đỡ Kiều Cảnh Thần đi.
Phó Thắng Nam đậu xe ở bãi đỗ xe, thấy Kiều
 Cảnh Thần đã được đưa đi rồi, anh mới nhìn về
 phía tôi rồi nói: “Chờ anh ở đây, anh đi lấy xe”
“Em đi cùng với anh” Tôi nói, bãi đỗ xe ở
 Hoàng Gia rất lớn, phải đi một lúc lâu.
Nhưng rồi lại bị anh cản lại: “Một lát thôi mà,
 em đừng có chạy lung tung, trời bên ngoài lạnh,
 em đi vào chờ đi”
Vừa nói, anh vừa đi tìm một người phục vụ ở
 Hoàng Gia, đưa tôi vào bên trong.
 Rốt cuộc cũng không nói lại được người này,
 cuối cùng tôi cũng chỉ có thể ngoan ngoãn chờ
 anh ở bên trong. Đọc full tại truyen.one nhé
Lúc nhìn thấy .John tôi cũng rất bất ngờ, cậu
 ta đang ngả ngớn ôm lấy một cô gái.
Tôi bất giác nhíu mày, trong trí nhớ của tôi,
 dường như cậu ta chưa từng có bạn gái, sau khi
 cậu ta và Trần Húc Diệu ở bên nhau, tôi còn tưởng
 là cậu ta không thích con gái nữa, giờ đột nhiên
 lại thân thiết với một cô gái đến như vậy, cho nên
 không muốn bất ngờ cũng không được.
Mặc dù Hoàng Gia rất lớn, nhưng nếu là người
 thân quen, dường như chỉ cần liếc mắt nhìn là có
 thể nhìn thấy đối phương.
Lúc thấy tôi, cậu ta hơi sững sờ, vốn đang ôm
 lấy cô gái kia thì giờ bỗng buông ra, cậu ta đi về
 phía tôi, nở nụ cười tùy ý: “Đừng nói với tôi là cậu
 tới đây một mình nhé?”
“Tôi đi cùng với Phó Thắng Nam” Ánh mắt tôi
 nhìn về phía cô gái bên cạnh cậu ta, tôi không hỏi
 mà chỉ nói: “Đi chơi hay là…”
Cậu ta cười nhẹ: “Đi chơi thôi, tôi nghe nói cậu
 để Tuệ Minh đi với Trịnh Tuấn Anh tới Thanh Xuân
 à? Tôi nhớ là tôi đã nói với cậu rồi mà, Vũ Linh
 không muốn nhà họ Trịnh biết đến sự có mặt của
 con bé.”
Tôi gật đầu: “Tôi biết, nhưng có một số việc
 mình không thể khống chế được, huống hồ Trịnh
 Tuấn Anh chỉ đưa con bé đi Thanh Xuân chơi thôi,
 chứ không phải là để nhà họ Trịnh nhận mặt con
 bé”
Cậu ta cười gắn, ý cười có phần lạnh nhạt:
 “Thẩm Xuân Hinh, cậu nghĩ mọi chuyện đơn giản
 quá, Trịnh Tuấn Anh là quân tử thì không có nghĩa
 người nhà họ Trịnh cũng là quân tử, bên cạnh anh
 ta sài lang hổ báo nhiều như vậy, cậu để Tuệ Minh
 đi Thanh Xuân không đơn giản giống như cậu
 nghĩ đâu.”
Tôi sững sờ, trong tiềm thức tôi cảm thấy có
 lẽ cậu ta biết gì rồi, tôi nhìn cậu ta rồi nói: “Cậu
 biết gì à?”
Cậu ta cong môi, đưa tay ôm lấy cô gái phong
 trần bên cạnh, nói: “Không biết, chỉ là trực giác
 của tôi thôi, đúng rồi, Thẩm Xuân Hinh, hình như
 chúng ta càng ngày càng xa”
“John, tôi không hiểu ý cậu” Đột nhiên cậu ta
 nói như vậy khiến tôi cảm thấy hơi xa lạ.
Cậu ta cười cười, không nói nhiều nữa, chỉ là
 đưa tay chỉ chỉ phía sau thôi: “Đi tìm người đàn
 ông của cậu đi, có lẽ anh ta bị yêu tinh quấn lấy
 rồi đấy”
Tôi nhíu mày, lúc quay đầu nhìn lại tôi mới
 phát hiện ra Phó Thắng Nam đã lái xe tới rồi, dừng
 lại trước cửa Hoàng Gia.
Anh đang bị một người phụ nữ chặn trước
 cửa, trông giống như là đang bắt chuyện.
Tôi nhìn .John một chút, dừng lại rồi nói:
 “John, khi nào chúng ta ăn cơm chung đi.”
Cậu ta nhíu mày, nhận lấy nửa điếu thuốc
 trong tay cô gái bên cạnh, ngậm vào miệng mình,
 cậu ta nhìn tôi nói: “Cũng được, cậu chọn thời
 gian đi” Đọc full tại truyen.one nhé
Nhìn vẻ bướng bỉnh khó mà kiêm chế được
 của cậu ta, tôi há miệng, cuối cùng lại không nói
 ra được một chữ.
Tôi xoay người đi về phía cửa Hoàng Gia, lúc
 tới gần thì nghe hai người họ vẫn còn đang nói
 chuyện.
Người con gái nọ đưa lưng về phía tôi, giọng
 nói như run rẩy, kéo chặt ống tay áo của Phó
 Thẳng Nam: “Tổng giám đốc Phó, rốt cuộc em
 không bẳng cô ta ở điểm nào, em đi theo anh đã
 hai năm, nếu anh nhìn em nhiều hơn một chút thì
 sẽ phát hiện em tốt hơn Thẩm Xuân Hinh không
 biết bao nhiêu lần.”
Giọng nói này khá quen, là của Chu Nhiên An,
 xem ra cô ta uống say rồi, dựa vào hơi rượu,
 dường như cô ta đang sát tới bên cạnh Phó
 Thẳng Nam một cách vô liêm sỉ.
Nếu không phải Phó Thẳng Nam kìm nén, chỉ
 e lúc này cô ta đã bị đẩy văng rồi.
Nhịn cơn giận xuống, Phó Thắng Nam mới
 nói: “Buông tay ra”
Chu Nhiên An không buông tay chút nào, cô
 ta hèn hạ dán sát vào người anh: “Em là người
 phụ nữ thích hợp nhất với anh mà, Phó Thắng
 Nam, thế lực ngang nhau mới có thể đi bên nhau
 lâu dài, để có thể sóng vai cùng anh, em đã cố
 gắng hoàn thành xuất sắc những chuyện mà anh
 giao cho em, chỉ có em mới là sự giúp đỡ đắc lực
 nhất cho anh trên con đường sự nghiệp.”
Vừa nói xong, Chu Nhiên An kéo quần áo của
 mình xuống dưới vai, từ góc độ của tôi nhìn lại,
 dường như có thể nhìn trọn phân nửa phần lưng
 bóng loáng của cô ta.
Không khó tưởng tượng, với góc độ của Phó
 Thắng Nam thì có thể thấy được thứ gì.
Người đến quán bar vào ban đêm đa số là để
 mua vui, nhìn thấy cảnh này cũng chỉ liếc qua một
cái, có người cảm thán dáng người và vẻ đẹp của
 Chu Nhiên An, cũng có người quăng tới ánh nhìn
 hèn mọn và khinh nhờn.
Nhưng Phó Thẳng Nam lại là một quân từ,
 anh lạnh lùng nhìn cô ta, gân như là nghiến răng
 nghiến lợi phun ra hai chữ: “Tự trọng đi”
Có lẽ anh không muốn nghe cô ta nói nhảm
 nhiều như vậy, cũng có lẽ anh muốn đi sớm hơn
 nên mới ngước mắt nhìn quanh, tìm kiếm bóng
 dáng của tôi.