Chương 426: Linh hồn mỗi người đều là nửa người nửa quỷ (5)
Thấy tôi đột nhiên nói chuyện như thế, lạnh
 lùng hơn bình thường rất nhiều, Lâm Uyên bỗng
 ngơ ngác một chút, phút chốc ngạc nhiên, xúc
 động lôi kéo Mạc Đình Sinh, nói năng có hơi lộn
 xộn: “Được, được, ăn cái gì cũng được cả”
Mạc Đình Sinh vẫn xem như bình tĩnh, giơ tay
 vỗ nhẹ vào mu bàn tay của bà ấy, nhìn bà ấy an ủi,
 sau đó vẫy tay gọi nhân viên phục vụ đến dọn dẹp
 bàn ăn, lại chọn món một lần nữa.
Hình như tâm trạng của Lâm Uyên rất tốt, nhìn
 tôi nói: “Thẩm Xuân Hinh, bình thường con có
 thích ăn món gì không? Mẹ nhớ trước đây lúc
 mang thai con, mẹ rất thích ăn sườn xào chua
 ngọt và mấy món ngọt, con có thích những món
 này không?”
Mẹ con đồng lòng, đây là sự thật không thể
nào thay đổi được, đúng là từ khi tôi bắt đầu biết
 chuyện thì tôi đã rất thích ăn đồ ngọt và những
 món chua ngọt, cho đến bây giờ cũng vẫn còn
 như vậy, nhiều năm rồi vẫn chưa thay đổi.
Ký ức về những món ăn này, có lẽ là thuộc về
 sự cảm ứng rồi, thấy bà ấy bày ra vẻ mặt trông
 mong nhìn tôi, thôi gật đầu, nói một tiếng: “Có!”
Cuối cùng cũng không ngó lơ nữa, nụ cười
 trên gương mặt của Lâm Uyên càng tươi hơn, nhìn
 tôi nói: ‘Mẹ nghe nói mấy hôm nay Tuệ Minh đã
 đến Thanh Xuân, gần đây Phó Thẳng Nam cũng
 khá bận rộn, hay là con về nhà họ Mạc ở một thời
 gian đi. Mẹ vẫn luôn dọn dẹp căn phòng của con,
 Thanh Mây cũng quay về nhà họ Mạc rồi, mẹ thấy
 con và con bé hình như khá thân thiết, vừa hay
 cũng có thể trò chuyện cùng nhau”
Nói xong, vẻ mặt bà ấy mong chờ nhìn tôi, tôi
 nhìn bà ấy, nhưng lại nhớ tới Chu Nhiên An, tôi cực
 kỳ không thích người phụ nữ lúc nào viết lên mặt
 sự tham lam và thèm muốn kia.
Nhưng cũng không biết vì sao lại thương xót
 cho bà ấy, nghe được những chuyện trong quá
 khứ kia từ trong miệng của Lâm Gia Hân, tôi cũng
 cảm thấy đau lòng, nếu như chính bà ấy kể ra, có
 lẽ lại càng thê thảm hơn nữa.
Mạc Đình Sinh chọn món ăn, nghe thấy lời
 của Lâm Uyên liền nhìn về phía tôi, vẻ mặt cực kỳ
 chờ mong vào câu trả lời của tôi.
Tôi đản đo vài giây, mở miệng nói: “Tôi ở nhà
 họ Phó rất tốt, Phó Thắng Nam cũng chỉ bận rộn
 một vài hôm mà thôi, đợi qua mấy ngày nữa
 chúng tôi định ra nước ngoài chơi.”
Mặc dù không nói rõ ra lời từ chối, nhưng câu
 nói này cũng đã thể hiện rất rõ ràng.
Lâm Uyên còn tính mở miệng nói thêm gì đó,
 nhưng hình như bà ấy nhìn thấy ai đó, vẻ mặt lập
 tức tối sâm xuống.
Xuất phát từ lòng tò mò, tôi quay đầu nhìn
 sang, trái lại cũng không bất ngờ gì, là Lâm Hạnh Nguyên.
Không muốn mà cứ gặp hoài, người mình
 muốn gặp, có lẽ đang ở trước mắt, nhưng đi hết
 mấy vòng cũng không không gặp được, trái lại là
 người không muốn gặp, lúc nào cũng quẩn quanh
 trước mắt. Đọc full tại truyen.one nhé
Mạc Đình Sinh cũng đã nhìn thấy Lâm Hạnh
 Nguyên, chỉ là hơi nhíu mày, trên mặt có một chút
 ghét bỏ khó mà phát hiện.
Nhưng mà vẻ mặt của Lâm Uyên lại rất rõ
 ràng, thể hiện sự chán ghét.
Dù sao cũng từng là mẹ con, tôi cứ nghĩ rằng
 Lâm Hạnh Nguyên và đôi vợ chồng nhà họ Mạc ít
 nhất cũng có chút tình cảm.
Nhưng lúc Lâm Hạnh Nguyên đi tới chào hỏi,
 vẻ mặt của Lâm Uyên tối sầm xuống.
“Mẹ… Chủ tịch Lâm!” Lâm Hạnh Nguyên mở
 miệng, giữ vững nụ cười trên gương mặt nhìn Lâm
 Uyên: “Hai người cũng đến đây ăn cơm sao!”
Vẻ mặt của Lâm Uyên tối sầm, nói thẳng
không thèm nể nang gì: “Cô Lâm, cả nhà tôi
 đang dùng bữa, nếu như không có chuyện gì thì
 đừng quấy rầy chúng tôi.”
Câu này, thật sự rất lạnh nhạt vô tình.
Đột nhiên Lâm Hạnh Nguyên sượng mặt, một
 lúc lâu sau mới mở miệng, có hơi tủi thân: “Chủ
 tịch Lâm, có lẽ bà đã nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ qua
 đây hỏi thăm một chút mà thôi, không có ý gì
 khác cả”
Lâm Uyên không nói gì cả, vẻ mặt tối tăm khó
 coi, còn Mạc Đình Sinh một khi đã thẳng thắn lật
 mặt rồi thì hơi thở quanh người có thể làm người
 ta e dè thoái lui.
Đôi mắt đục ngầu của ông ta liếc nhìn Lâm
 Hạnh Nguyên một cái, có hơi ác liệt: ‘Không cần!”
Vẻ mặt của Lâm Hạnh Nguyên tủi thân, có thể
 thấy rõ ràng, chuyện cô ta không được chào đón
 cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nhưng tôi có hơi tò mò, Phó Thắng Nam đã
 chặt đứt nguồn kinh tế của cô ta, nhà họ Mạc và
 cô ta cũng chẳng còn quan hệ gì với nhau nữa rồi.
quay về thủ đô cũng lâu rồi, gặp cô ta mấy lần, lúc
 nào quần áo hàng hiệu trên người cô ta cũng đắt
 tiền, cô ta không đi làm, không có người chu cấp,
 sao còn ăn xài tiêu pha nhiều như thế?
Mặc dù không được chào đón nhưng Lâm
 Hạnh Nguyên vẫn vui vẻ nở nụ cười chào tạm biệt
 Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh, nhìn qua thì dường
 như cô ta vẫn là con gái của nhà họ Mạc như xưa.
Thấy cô đã đi xa rồi, Lâm Uyên thở phào,
 giọng nói lạnh lùng: “Người con gái này cũng
 không phải là thứ gì tốt đẹp, suy nghĩ không sạch se.
Mạc Đình Sinh nhíu lông mày, không nói chuyện.
Tôi nhìn nhìn hai người, thế là bật cười, có hơi
 chế giễu nói: “Lúc đầu nhận nhầm người không
 phải cô ta, chẳng biết từ đâu ra mà có cha có mẹ,
 được cưng chiều đội lên trời, có lễ nghĩa và thân
 phận của một cô chủ, đột nhiên lại biết được
 chuyện mình bị nhận lầm, cuối cùng bị biến về
nguyên hình, không còn lại gì, từ đầu đến cuối
 dường như cô ta cũng chẳng làm sai cái gì nhỉ?”
Phút chốc Lâm Uyên cạn lời, đúng là chẳng
 thể nói được tiếng nào, Mạc Đình Sinh nhíu nhíu
 mày nhìn tôi, có hơi bực dọc: “Thẩm Xuân Hinh,
 con đang nói bậy nói bạ cái gì vậy?”
“Hai ông bà, tôi rất hâm mộ tình cảm giữa hai
 người, cũng rất khâm phục sự bảo bọc của của
 hai người dành cho người thân của mình, nhưng
 ai sinh ra cũng là con người, xin hai người trong
 lúc bao che khuyết điểm của bản thân mình thì
 cũng hãy đứng ở vị trí của người khác suy nghĩ
 cho người ta, hai người hễ là khoan dung cho
 người khác một chút, dịu dàng một chút, cũng
 không đến nỗi tự tay xô con gái ruột của mình ra,
 tự tay ép chết cháu ngoại của chính mình”
Nếu nói tiếp nữa thì e là tôi lại nói tới chuyện
 cũ, nói xong, tôi không nhìn gương mặt trắng bệch
 của của Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh nữa, cầm túi
 lên, xoay người bỏ đi.
Con người không ai là hoàn mỹ cả, nhưng
 cũng vì không hoàn mỹ như thế, nên mỗi người
 mới trở thành có một không hai, chúng ta chẳng
 phải người tốt, cũng chẳng phải là người xấu.
Bất luận là ai khi suy nghĩ vấn đề theo cách
 nhìn của bản thân cũng đều cảm thấy mình chẳng
 có gì sai, nhưng mà có đôi lúc, cũng nên suy nghĩ
 cho người khác một chút.
Việc này không liên quan gì đến chuyện có
 phải là thánh mẫu hay không, nếu chỉ vì không
 thích một người mà đi tiêu diệt kẻ đó, như vậy thì
 không bao lâu sau thế giới này sẽ hỗn loạn.
Phó Thắng Nam đỗ xe trước cửa nhà hàng,
 thấy tôi đi ra ngoài, xuống xe, đứng bên cạnh xe
 vẫy vẫy tay với tôi.
Tôi đi đến bên cạnh anh, dụi vào lồng ngực
 anh, choàng tay ôm lấy anh.
Anh ôm tôi, giọng nói trầm thấp, vẫn bùi tai
 như trước đây: “Làm sao thế?”
Tôi nép trong lồng ngực anh, chẳng muốn
 nhúc nhích, rầu rĩ nói: “Em không muốn làm một
 người tốt, nhưng em cũng không muốn làm người
 khác bị tổn thương.” Đọc full tại truyen.one nhé
Anh cười nhạt, trong giọng nói chất chứa một
 ít sự bất đắc dĩ: “Gặp chuyện gì rồi?”
Tôi buông anh ra, ngửa đầu nhìn anh nói: “Phó
 Thắng Nam, nếu như, em chỉ nói là nếu như, sau
 này anh có yêu người khác, anh phải sớm nói cho
 em biết, để em có thể ra đi một cách có thể diện”
Chân mày xinh đẹp của anh cau lại, giơ tay
 lên nâng mặt tôi, đôi mắt đen sâu thẳm: “Thẩm
 Xuân Hinh, trừ em ra, anh có thể chắc chản là, cả
 đời này anh sẽ không yêu một ai khác nữa”
Tôi cười yếu ớt, nép vào lông ngực của anh
 chẳng buồn lên tiếng, quãng đời về sau còn dài,
 thứ dễ dàng thay đổi nhất theo dòng thời gian
 chính là lòng người.
Anh và tôi có thể yêu nhau một đoạn đường
 trên quãng đường đời dài đằng đẫng này cũng
 xem như là sự may mắn lớn nhất trong cuộc đời,
những gì có được cũng đã đủ lảm rồi, quãng đời
 còn lại, nếu anh có thể gặp được người làm cho
 anh không màng tất cả, thế cũng xem như là tốt
 lắm rồi.
Thấy cảm xúc của tôi khác lạ, anh cũng
 không nói gì nhiều, chỉ thế ôm tôi, im lặng một hồi
 lâu, anh kéo tôi lên xe.
Trần Văn Nghĩa lái xe của tôi đi rồi, trên xe, tôi
 nhìn con đường phía trước ngẩn người.