Chương 419: Chúng ta đều biết mình muốn gì (11)
Tôi nhìn cô ấy, không nhịn được mà nói: “Mình
 phát hiện, hóa ra cậu có sức ăn thật đấy”
Cô ấy thở dài một tiếng trả lời: “Đó là tất nhiên,
 trước đây khi còn học đại học, tất cả các ngõ nhỏ
 lâu đời đến các nhà hàng xa hoa ở thủ đô, từ trên
 xuống dưới mình đều từng nếm thử, những nhà
 hàng quanh đây ngược lại mình rất ít khi lui đến,
 không phải vì đắt mà chủ yếu khu vực này hầu
 như toàn là nhóm phú bà giàu có từ thủ đô tới, khi
 không có việc gì thì sẽ tới nơi này dùng cơm trưa,
 tham gia vào các hoạt động ganh đua so sánh, vô
 cùng nhàm chán, cho nên mình cũng ít khi đến.”
Tôi cười cười: “Mức tiêu dùng ở khu vực này
 xác thực rất cao, nhưng mà phần lớn các phú bà
 hầu như cũng không có việc gì để làm, họ tới nơi
 này ngoại trừ kiếm người để khoe khoang chồng
 con một chút ra, thì cũng là khoe trang sức túi
 xách trên người,…”
Tán gẫu một lúc thì bên ngoài truyền đến âm
 thanh tranh cãi, tôi nghe thấy có chút quen quen,
 chần chừ một chút sau đó nhìn qua Mạc Thanh
 Mây nói: “Tại sao mình nghe giọng nói này có
 chút giống với giọng của Hồ Diệp nhỉ?”
Cô ấy sửng sốt, bất ngờ bật dậy khỏi ghế, tiếp
 đó bước vài bước ra ngoài.
Quả nhiên trên hành lang có mấy người phụ
 nữ đang cãi nhau, chặn lối đi của Hồ Diệp.
Nhìn thấy người phụ nữ đang tranh cãi với Hồ
 Diệp, tôi không khỏi nhíu mày, thấy thế nào cũng
 có chút quen mắt, tại sao lại giống với Vương Yên
 Nhiên như vậy?
Trước khi rời đi tôi đã kịp nhìn rõ người đó, lúc
 này tôi mới xác định được đó thực sự là Vương
 Yên Nhiên.
Qua một thời gian dài không gặp, cô gái này
 thế nhưng đã thay đổi khá lớn.
“Quần áo trên người cô ta là kiểu dáng mới
 nhất trong bộ sưu tập năm nay của Nhà thiết kế
 Nguyễn Công Trí, hoặc là trang phục VIP tùy chỉnh
 theo yêu cầu, khoảng trên dưới ba trăm năm mươi
 triệu, còn có chiếc túi xách trong tay cô ta kia là
 mẫu mới nhất của PURA, giá trị ít nhất cũng
 chừng một tỷ bảy trăm năm mươi triệu và đôi giày
 được đặt làm riêng trong bốn ngày đoán chừng là
 một trăm bảy mươi lăm triệu, trang phục và phụ
 kiện này không phải loại nhiều tiền thì cũng là loại
 hàng hiếm, rất khó mới có thể đặt được, còn chiếc
 vòng tay nhỏ Bulgari trên cổ tay cô ta kia thì có vẻ
 bình thường hơn một chút, giá khoảng một trăm
 bảy mươi lăm triệu, ai cũng có thể mua được, xem
 ra đúng là gặp được kẻ có tiền rồi.”
Mạc Thanh Mây ghé vào tai tôi phân tích, cô
 ấy dừng một chút rồi nói: “Cô gái này không tệ
 nha, lại có thể đi dạo với những phú bà trong giới
 nhà giàu ở thủ đô”
Nhìn thấy một vài người phụ nữ lôi kéo xô đẩy
 Hồ Diệp, nhất thời tôi cảm thấy hơi tức giận, bước
 chân nhanh đến đẩy mọi người ra.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Mọi người
 ăn mặc trông cũng quý phái sang trọng, cho dù có
 xảy ra chuyện gì cũng không đến mức thô bạo
 như súc sinh vậy chứ?”
Khi trông thấy tôi và Mạc Thanh Mây, Hồ Diệp
 sững sờ, nhỏ giọng thầm thì bên tai tôi: “Vừa nãy
 tôi đi vội quá nên đụng trúng Vương Yên Nhiên,
 đồng hồ đập xuống đất, có vẻ như là đập hư luôn rồi.
Cô ta vừa dứt lời, tôi mới thoáng nhìn chiếc
 đồng hồ trong tay Vương Yên Nhiên, trông giống
 đồng hồ Hermes, hình như rất đắt tiền, chiếc đồng
 hồ này hẳn cũng trên ba tỷ năm trăm triệu, cách
 phối đồ trên người cô gái này cũng phù hợp với
 phòng thượng hạng. Vào đọc tại truyen.one nhé
“Cô nói cái gì cơ, rõ ràng là cô ta đánh người
 khác trước giờ sao lại thành người khác có lỗi, đã
 không xin lỗi còn tự xem mình là đúng, sao thế,
 cho rằng mình vô cùng có lý hả?”
Người nói chuyện chính là Vương Yên Nhiên
 đang đứng bên cạnh một vị phú bà, xem ra có
 chút giống kiểu nhà giàu mới nổi.
Mấy người khác lại không mở miệng, thời
 điểm cô ta to miệng bới móc, có người còn lén ra
 hiệu với cô ta một chút ý bảo cô ta bớt nói lại.
Trong cái giới phú bà giàu có, nói lớn cũng lớn
 mà nói nhỏ thì cũng nhỏ, nên là ít nhiều cũng có
 người nhận ra Mạc Thanh Mây.
Nhìn về phía Vương Yên Nhiên, cô gái này
 không tới ba mươi tuổi, tỏ vẻ huênh hoang khoác
 lác thành như vậy khiến tổng thể có vẻ không
 được hài hòa.
Thấy tôi đang nhìn, trên mặt cô gái lập tức nở
 nụ cười, mở miệng nói: “Cô Hinh, thật là trùng hợp,
 không ngờ cô cũng tới nơi này.”
Tôi không trả lời, chỉ đưa tay về phía cô ta, cô
 ta do dự một chút nói: “Cô Thẩm, đồng hồ này là
 cậu Thẩm tặng cho tôi mấy hôm trước, tôi vẫn
 luôn xem nó là của quý mà giữ gìn, hôm nay bị cô
ta đụng hư làm tôi vô cùng đau lòng, không phải
 tôi cố ý kiếm chuyện với cô ta”
Co được dãn được, dã tâm của cô gái này
 mắt thường cũng có thể nhìn ra.
Tôi gật đầu, chỉ nói: “Tôi muốn xem chiếc
 đồng hồ! Có thể chứ?”
Tuy rằng không muốn nhưng cô ta vẫn cầm
 đồng hồ trong tay đưa tôi, tôi cẩn thận kiểm tra,
 nhưng không có nhiều nghiên cứu đối với mấy
 thứ cao cấp xa xỉ này lắm.
Vào lúc này Mạc Thanh Mây nói: “Có lẽ là
 Thẩm Minh Thành đấy, nói tặng người khác thứ gì
 đó trên ba tỷ năm trăm triệu xem ra rất có khả
 năng là thật!”
Hồ Diệp hơi cúi đầu, siết chặt tay, che giấu cô
 đơn trong đáy mắt.
Tôi không nói nhiều, chỉ lấy điện thoại ra gọi
 cho Thẩm Minh Thành.
Đầu bên kia điện thoại được kết nối, âm thanh
dịu dàng: “Xuân Hinh, có chuyện gì sao?”
Tôi thấy khuôn mặt Vương Yên Nhiên có chút
 khẩn trương, cười nhạt nói: “Lần trước anh nói
 muốn tặng em một món quà sinh nhật, anh còn
 nói đó là một cái đồng hồ đặt riêng, vẫn còn đó
 chứ?”
Thẩm Minh Thành uhm một tiếng, ôn hòa nói:
 “Anh để ở nhà, hôm nào mang qua tặng em!”
Tôi lắc đầu: “Không cần đâu, em không thích
 đồ người khác từng dùng qua, lần sau anh có
 tặng đồ gì thì hãy chú ý”
Anh ta có hơi bối rối, ngừng một chút rồi nói:
 “Đồng hồ đó anh vẫn luôn để ở nhà, chưa từng
 cho ai dùng qua, em đang nói gì vậy Xuân Hinh?”
Tôi nhún vai: “Lần trước anh chụp ảnh cho em
 xem, hôm nay em ở biệt thự Golf bên này nhìn
 thấy trên tay Vương Yên Nhiên đeo nó, Minh
 Thành, sau này cái gì anh cho người khác dùng
 rồi thì xin đừng đưa cho em, em ngại bẩn”
Minh Thành ở bên kia đầu dây điện thoại im
 lặng, säc mặt Vương Yên Nhiên tái mét, mọi người
 đều hiểu cuộc điện thoại giữa tôi và Minh Thành
 là có ý nghĩa qì.
Trong chốc lát mấy vẻ mặt của phú bà bên
 cạnh Vương Yên Nhiên đều thay đổi khi nhìn cô ta.
 Đầu dây bên kia điện thoại truyên đến âm
 thanh, có chút u ám: “Đồ dơ rồi xem như đã mất,
 anh bảo đảm sau này sẽ không để chuyện như
hôm nay xảy ra nữa”
Tôi cúp điện thoại, mỉm cười nhìn Vương Yên
 Nhiên, cầm đồng hồ trong tay đưa lại cho cô ta
 nói: “Cô Vương, trước không nói nhà họ Thẩm đã
 có con dâu, cho dù không có, chỉ với việc cô sinh
 ra trong một gia đình có nề nếp như thế này, mà
 muốn vào cửa lớn nhà họ Thẩm là không có khả
 năng, lúc trước tôi và anh trai giúp cô ta là vì đồng
 cảm, mặt khác cái gì cũng không có, tôi và anh
 trai quả thật thỉnh thoảng thích chơi đùa, nhưng
 mà anh ấy cực kỳ ghét loại phụ nữ có hành vi
 không hỏi đã tự lấy này”
Kéo Hồ Diệp, tôi nhìn về phía các phú bà, cười
 nhẹ: “Xin lỗi không tiếp được mọi người”
Sau đó tôi lôi Hồ Diệp đi thẳng vào phòng VIP,
 chẳng thèm nhìn Vương Yên Nhiên thêm một cái.
 Vào đến phòng, Mạc Thanh Mây liền phụt
 cười một tiếng, nhìn tôi nói: “Cậu được đấy, sức
 chiến đấu cũng mạnh nha, mình vốn dĩ còn nghĩ
cậu chỉ là một bà nội trợ dịu dàng thôi đấy!”
Tôi nhìn cô ấy, bíu môi: “Thế lần sau gặp phải
 chuyện như hôm nay, mình chỉ khoanh tay đứng
 nhìn thôi, được chứ?” Vào đọc tại truyen.one nhé
Cô cười, lắc đầu: “Khó mà làm được, mọi
 người sẽ thêm dầu vào lửa thôi!”
Ngừng một chút, cô ấy nhìn về hướng Hồ Diệp
 nói: “Cô cũng đừng nhường nhịn hết tất cả mọi
 chuyện, loại con gái như Vương Yên Nhiên không
 biết sau này cô còn phải gặp nhiều hay ít, không lẽ
 cứ dự định để người khác dễ dàng ức hiếp như
 vậy sao?”
Hồ Diệp cười tự giễu: “Minh Thành luôn
hướng về cô ta, tôi có nói nhiều cũng vô dụng”
Mạc Thanh Mây nhíu mày: “Mắt Minh Thành
 mù rồi, loại con gái như vậy cũng có thể lọt vào
 mắt?”
“Minh Thành ưa thích sạch sẽ, cơ bản không
 dẫn theo phụ nữ về biệt thự anh ấy, nhưng anh lại
 có thể mang Vương Yên Nhiên về, như vậy ít nhiêu
 cũng có quan tâm” Khi Hồ Diệp nói ra lời này, ánh
 sáng trong mắt dần mờ đi, cay đẳng cười, khiến
 cho người khác vô cùng thương tiếc.
Tôi chau mày, muốn mở miệng nói cái gì đó
 nhưng dường như trong phút chốc không tìm
 được lời gì để an ủi cô ấy.
Tôi đành dứt khoát đẩy cái bánh ngọt cho cô
 ấy: “Cái bánh ngọt này ngon lắm, cô nếm thử chút nhé.