Chương 418: Chúng ta đều biết mình muốn gì (10)
Trịnh Tuấn Anh là thương nhân nên liếc mắt là
 có thể nhìn thấy lợi và hại trong đó, ngừng một
 chút nói: “Nhưng những khoản vay bất hợp pháp
 trong nước, sẽ vô tình đẩy Cố Diệc Hàn vào. Giả
 sử như anh ta có tẩy trắng, trở lại nước Mỹ đi
 chăng nữa, cậu chỉ cần tiết lộ cho giai cấp tư sản
 lớn của nước Mỹ về những chuyện đã xảy ra ở
 trong nước, thì sẽ đồng nghĩa với việc muốn mạng
 của Cố Diệc Hàn”
Phó Thảng Nam không có lên tiếng, chỉ nhìn
 cốc nước đã bị anh uống một nửa, đưa tay nhìn
 đồng hồ.
Trịnh Tuấn Anh im lặng một lúc, mở miệng
 nói: “Tớ vẫn không rõ, tại sao cậu phải đuổi tận
 giết tuyệt Cố Diệc Hàn như vậy?”
Phó Thẳng Nam cau mày nhưng không có lên
 tiếng, rõ ràng không hề muốn trả lời câu hỏi của
 anh ta, chỉ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy tôi đứng ở
 trên bậc cầu thang.
Trên mặt nở nụ cười che dấu, đưa tay vẫy vẫy
 tay với tôi, ra hiệu tôi xuống dưới.
Tôi gượng cười, xuống lầu, Trịnh Tuấn Anh
 nhìn thấy tôi cũng dừng nói lại.
Chị Linh ra khỏi phòng bếp, cười nói: “Cô chủ,
 cậu chủ, đồ ăn sáng đã làm xong”
Tôi gật đầu, nhìn một vòng thấy Tuệ Minh
 không ở trong phòng, cho là con bé vẫn còn ngủ,
 không khỏi nhìn về phía Chị Linh nói: “Chị Linh,
 Tuệ Minh vẫn còn đang ngủ sao?”
Chị Linh chỉ chỉ vào sân nhỏ, nói: “Đang chơi
 với Cục Tuyết ở trong sân”
Quả nhiên nghe được động tĩnh, cô nhóc từ
 trong sân chạy vào.
Nhào vào trong ngực tôi, nhìn tôi nói: “Mẹ, chú
 Nam nói không thể ngủ nướng, cho nên con chưa
 bao giờ ngủ nướng”
Tôi không khỏi sờ mặt, có chút xấu hổ cười
 nói: “Tuệ Minh ngoan nhất”
Hôm qua vừa mới đưa Cục Tuyết đi tắm rửa
 xong, mà lúc này nó cọ ở bên chân, vừa mềm vừa
 trơn, thật khiến người khác yêu thích.
Tuệ Minh nhìn tôi, có chút do dự nói: “Mẹ, con
 có thể mang theo Cục Tuyết cùng đi với con
 không ạ?”
Tôi sững sờ, suy nghĩ một chút nói: “Tuệ Minh,
 Cục Tuyết là động vật nhỏ, nó không thể cùng đi
 máy bay với con, nếu như gửi vận chuyển thì tổn
 thương rất lớn đối với nó, cho nên mẹ không đề
 nghị con mang theo nó.”
“Thế nhưng…” Trẻ con rất ngây thơ, ở chung
 với ai lâu thì sẽ có sự lệ thuộc vào tinh thần.
Nhìn thấy Tuệ Minh khó khăn do dự, Trịnh
 Tuấn Anh không nhìn nổi, mở miệng nói: “Trên
 máy bay có khoang máy bay chuyên môn để cho
 thú cưng ngồi, đến lúc đó chúng ta chỉ cần bọc
 cái đầu chờ ở khoang, làm thủ tục xong thì có thể
 mang theo Cục Tuyết”
Tuệ Minh nghe xong, đôi mắt to lập tức sáng
 lên, nhìn Trịnh Tuấn Anh nói: “Thật sự có thể sao?”
Trịnh Tuấn Anh gật gật đầu: “Thật!”
Cô bé vui mừng hoạt bát nhảy loạn lên, ôm
 Trịnh Tuấn Anh vừa hôn vừa cười.
Tôi đỡ trán, quả nhiên là kẻ có tiền, mấy chục
 tỷ mà cũng không đau lòng một chút nào.
Nhìn thấy tôi đỡ trán, Phó Thắng Nam gượng
 cười đi đến bên cạnh tôi, ôm tôi nói: “Con gái
 muốn cái gì đó, là chuyện tốt!”
Tôi:”..” Vào đọc tại truyen.one nhé
Đối với con gái của mình, các ông bố luôn
chiều chuộng vô điều kiện.
Tôi nhún vai, cũng không nhiều lời, trực tiếp đi
 vào phòng bếp, chuẩn bị ăn đồ ăn sáng.
Ăn xong đồ ăn sáng, dường như Tuệ Minh đã
 thu dọn xong đồ đạc, Trịnh Tuấn Anh nhìn tôi một
 cái, mở miệng nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc
 tốt Tuệ Minh”
Tôi gật đầu, ngược lại chưa bao giờ nghi ngờ
 anh ta đối tốt với Tuệ Minh, dù sao cũng là con
 của mình, nói chung anh ta sẽ nâng niu nuôi
 dưỡng ở trong lòng bàn tay.
Đưa tiễn Tuệ Minh đi rồi, tôi không khỏi thở
 dài, nói: “Quả nhiên, con gái lớn không thể giữ
 được.
Bên tai truyền đến tiếng cười của Phó Thẳng
 Nam: “Con bé chỉ đi ra ngoài chơi mấy hôm thôi,
 câu nói ấy của em chẳng hợp hoàn cảnh chút nào”
Tôi trừng mắt liếc nhìn anh một cái, tức giận
 nói: “Ai nuôi ai đau lòng”
Nhìn thấy tôi tức giận, anh bật cười, đặt một
 nụ hôn lên mặt tôi, ôm tôi nói: “Công ty chuẩn bị
 mở cuộc họp thường niên, mở cuộc họp thường
 niên xong, chúng ta sẽ đi Nga, em thấy thế nào?”
Có thể đi ra ngoài một chút, tôi có chút vui vẻ,
 gật đầu nói: “Được!”
Ngày cuối năm sắp tới, công việc của Phó
 Thắng Nam ở công ty rất nhiều, chưa theo giúp tôi
 được một lúc thì anh đã phải tới công ty.
Vốn kế hoạch của tôi là ở trong nhà đọc sách,
 nhưng Mạc Thanh Mây gọi điện thoại tới nói là đi
 hưởng tuần trăng mật trở về rồi, mọi người chuẩn
 bị hẹn nhau cùng nhau tụ tập một chút.
Nghe điện thoại, tôi không khỏi mở miệng nói:
 “Mọi người?”
Cô ta trách tôi một tiếng nói: “Cậu, mình, còn
 có Hồ Diệp, không phải cậu còn định hẹn ai?”
Tôi sững sờ, hay là, nghĩ tới nghĩ lui, bên cạnh
 mình cũng chỉ có mấy người như vậy.
Tôi dứt khoát gật đầu, đồng ý.
Địa điểm hẹn là một sân đánh Golf ở vùng
 ngoại thành, cũng không phải đi chơi bóng, con
 gái đi cùng nhau ngoại trừ ngắm phong cảnh thì
 chính là ăn.
Mạc Thanh Mây có mua một căn biệt thự ở
 gần sân đánh Golf để nghỉ ngơi, gần đó có rất
 nhiều cửa hàng bánh ngọt cao cấp, cô ấy vẫn
 muốn đi nếm thử nhưng vẫn luôn không có thời
 gian, cho nên liền hẹn đi cùng nhau.
Tôi vốn dự định lái xe đi nhưng Phó Thắng
 Nam lại sắp xếp cho tôi một vệ sĩ và một tài xế,
 nói là để bọn họ đưa tôi qua đó.
Nói nhiều rồi cũng vô dụng, tóm lại có người
 lái xe thay cho tôi cũng bớt việc.
Đến cửa tiệm bánh ngọt, tôi vừa lấy điện thoại
 ra muốn gọi điện cho Mạc Thanh Mây thì nghe
 thấy có người gọi tôi, là Mạc Thanh Mây.
Mấy ngày không gặp, ngược lại cô ấy lại có
 chút mập, đoán chừng là bởi vì mang thai cho nên
 nhìn béo lên một chút.
Cô ấy vẫn tùy tiện giống như trước, đi đến bên
 cạnh tôi, cô ấy lôi kéo tôi nói: “Thật hiếm thấy, vậy
 mà cậu lại đến sớm như vậy, Hồ Diệp vẫn còn
 đang trên đường đến, chúng ta đi lên trước đợi cô
 ấy một lúc”
Tôi gật đầu, cùng Mạc Thanh Mây đi vào cửa
 hàng bánh ngọt.
Nói là cửa hàng bánh ngọt, thật ra đó là một
 nơi có phòng riêng để uống trà chiều, trang trí
 trang nhã yên tĩnh, thích hợp để họp mặt với bạn
 bè
Mới vừa đi vào thì có nhân viên phục vụ ra
 đón, lễ phép mở miệng: “Xin chào hai cô, xin hỏi
 hai người dự định ngồi ở vị trí nào?”
“Thính Phong Các!” Mạc Thanh Mây mở
miệng, đưa tấm thẻ hội viên nhỏ trong tay cho
 nhân viên phục vụ.
Nhân viên phục vụ gật đầu, có chút cúi đầu,
 đưa tay ra hiệu, bày ra tư thể mời nói: “Hai vị đi
 theo tôi”
Đi theo cô ấy đến nhã các, nhân viên phục vụ
 đưa cho chúng tôi một thẻ trẻ, phía trên là tên
 danh sách: “Hai vị nhìn xem cần dùng gì trước, tôi
 chuẩn bị đồ ngọt cho hai vị trước.”
Mạc Thanh Mây đảo thẻ tre, viết qua loa mấy
 cái, nhìn tôi nói: “Cậu có đặc biệt thích ăn cái gì
 hay không?”
Tôi gượng cười: “Gì cũng được, mình không
 kén ăn”
Cô ấy chọn mấy món đồ ăn, sau đó nhân viên
 phục vụ đi lên, bày ra mấy phần đồ ngọt tinh xảo ở
 trước mặt tôi và Mạc Thanh Mây.
Còn có một cốc nhìn giống như nước trái cây
 nhưng lại không phải là đồ uống nước trái cây.
Mạc Thanh Mây chọn danh sách rồi đưa cho
 nhân viên phục vụ, thuận tiện dặn dò một câu:
 “Một lát nữa hằng mang đồ ăn lên, chúng tôi vẫn
 còn có một người bạn chưa đến”
Nhân viên phục vụ gật đầu, nói một câu:
 “Được rồi!” Vào đọc tại truyen.one nhé
Tôi nhìn bánh ngọt trước mặt, có chút ngờ
 vực, nhìn Mạc Thanh Mây một cái: “Đồ uống này
 nhìn giống như thạch nhưng mà lại không phải
 Cô ấy cười yếu ớt, gật đầu nói: “Đây là một
 loại quả nhiệt đới của Lào, lột bỏ phần thịt quả bị
 ướp lạnh sau đó chế thành, trước đó lúc mình đi
 du lịch ở bên kia, từng uống qua thì cũng mới biết
 được, mùi vị không tệ, cậu cũng nếm thử đi.”
Tôi nhẹ nhàng uống một ngụm, không khỏi
 gật đầu: “Hương vị ngọt ngào thanh mát, cảm
 giác lúc ăn vào như tan trong miệng, không hề có
 hương vị của đồ đông lạnh”
Cô ấy bảo nhân viên phục vụ bê nước đá lên,
 múc một muỗng đặt ở phía trên cái bánh ngọt mà
 nhân viên phục vụ vừa bê đến, sau đó phía trên
 bánh ngọt tỏa khói trảng, mang theo mùi thơm
 ngọt ngào, nhìn khiến người ta có cảm giác rất
 thèm ăn.