Chương 415: Chúng ta đều biết mình muốn gì (7)
Tôi lắc đầu.
Anh cười yếu ớt, nói: “Vì thế, những thứ viết
 trên sách không phải cái nào cũng đáng tin”
Tôi chỉ thản nhiên, không thèm nói gì.
Lúc về đến biệt thự, đã là rất muộn.
Bầu trời của thủ đô lại bắt đầu âm u, Phó Bảo
 Hân nói, đại khái là vừa nấy có tuyết rơi, mỗi năm
 ở thủ đô đều có mấy trận tuyết.
Quả nhiên, đúng như lời Phó Bảo Hân nói,
 ngày đầu tiên của năm mới vừa mới đến đã có
 một trận tuyết lớn.
Bông tuyết trảng noãn khiến cho cả căn
 phòng như bừng sáng.
Tôi tỉnh dậy từ rất sớm, chính xác mà nói thì
 cả đêm tôi không thể nào chợp mắt, Phó Thắng
 Nam nhìn tôi, giọng nói trầm trầm: “Cơ thể em khó
 chịu à?”
Tôi lắc đầu, nhìn anh: “Tuyết rơi rồi, ra ngoài
 anh nhớ chú ý an toàn”
Anh gật đầu, nhìn nhìn thời gian rồi rời giường
 đi vào phòng tắm.
Tôi đứng dậy đi tới ban công, trận tuyết này vô
 cùng lớn, hơn phân nửa số cây trong sân vườn đã
 bị tuyết đè tới mức gãy xuống.
Nếu như ra ngoài hôm nay, quả là một lựa
 chọn không hê tốt đẹp gì.
Cả cơ thể tôi bị một cái ôm ấm áp bọc lại, hơi
 thở quen thuộc truyền tới, tôi quay đầu nhìn anh:
 “Phó Thắng Nam, mấy ngày này Trịnh Tuấn Anh
 định đón Tuệ Minh đi sao?”
Anh gật đầu, cằm tựa lên vai tôi: “Tuệ Minh
 được nghỉ rồi, mấy ngày nay con bé cứ ở lì trong
 nhà, chúng ta lại không có thời gian đưa con bé ra
 ngoài chơi, cứ để Trịnh Tuấn Anh đưa con bé đi
Thanh Xuân chơi cũng được” —.
Tôi cúi đầu, trong lòng tôi biết những gì anh
 vừa nói đều đúng, nhưng vừa nghĩ tới việc đứa trẻ
 luôn được tôi nâng niu trong tay đột nhiên đi mất,
 dù thế nào cũng có chút mất mát.
Đột nhiên nghĩ tới việc thời gian Tuệ Minh rời
 đi càng ngày càng dài, trong lòng tôi có chút khó
 chịu, nhìn anh, giọng nói có chút thâm trầm: “Phó
 Thẳng Nam, chúng ta sinh một đứa bé đi, có
 được không?”
Cơ thế anh có chút cứng ngắc, anh nhìn tôi,
 ánh mắt có chút sâu xa, ngay sau đó lại nhếch
 miệng, cười yếu ớt nói: “Được! Vậy tối về chúng ta
 cùng nhau tạo người.”
Khuôn mặt tôi ngay lập tức đỏ lên, không thể
 tránh được ánh mắt của anh, chỉ đẩy đẩy vài cái
 rồi nói: “Anh đi thay quần áo đi, bằng không lát
 nữa là sẽ trễ đấy”
“Có bao giờ em nghe qua việc ông chủ lại sợ
 bản thân đến muộn chưa?” Anh ôm lấy tôi, hôn
 lên mặt tôi một cái, trong giọng nói còn có chút VUÏ Vẻ.
Nũng nịu một lúc, rốt cuộc anh mới đi đổi
 quần áo, tôi đi rửa mặt, đến lúc ra ngoài vẫn thấy
 anh ở trong phòng ngủ, không nhịn được nói: “Sắp
 nghỉ đông rồi đó, mau mau làm hết việc đi nhé,
 không phải anh đã nói sẽ đưa em đi chơi sao?
 Anh cứ như vậy thì bao giờ chúng ta mới đi được
 đây?”
Anh cười khẽ: “Chỉ cần em muốn đi, thì lúc
nào anh cũng sẵn sàng”
Không thèm để ý tới anh, tôi đi xuống nhà, chị
 Linh đã làm xong đồ ăn sáng, còn việc dậy sớm
 của Tuệ Minh đã thành thói kể từ hồi nó còn ở
 Thanh Xuân.
Nhìn thấy tôi và Phó Thắng Nam bước xuống,
 con bé ngẩng đầu nhìn tôi rồi nói: “Mẹ ơi, con
 được nghỉ học rồi đấy, khi nào chúng ta có thể
 quay trở lại Hoàng An vậy ạ, con nhớ Mặc Bạch
 lảm rồi”
Tôi sững sờ một chút, hơi ngồi xổm xuống
nhìn con bé: “Tuệ Minh, kỳ nghỉ này có lẽ mẹ
 không thể đưa con trở về Hoàng An được, mẹ đã
 đồng ý với chú Tuấn Anh để chú ấy dẫn con về
 Thanh Xuân chơi rồi.”
Vào đọc tại truyen.one nhé
Tuệ Minh vừa nghe thấy như vậy thì rất không
 vui, có chút ủ rũ: “Nhưng mà lúc con tới đây đã
 nói với Mặc Bạch rồi đợi đấy khi nghỉ học, con
 nhất định sẽ trở về về gặp anh ấy:
Tôi quay đầu nhìn Phó Thắng Nam, nhất thời
 không biết nên nói như thế nào.
Phó Thắng Nam Nam đi về phía Tuệ Minh,
 nhìn con bé rồi nói: “Tuệ Minh, con xem như thế
 này có được không nhé? Con với chú Tuấn Anh đi
 về Hoàng An chơi mấy ngày, đợi đến khi gặp được
 Mặc Bạch rồi, rồi sau đó lại cùng chú Tuấn Anh đi
 Thanh Xuân, như vậy con sẽ không mất lòng tin
 với mẹ nữa, có được không?”
Cô bé cúi đầu nghĩ một lúc, thở nhẹ một hơi,
 ra dáng nói: “Vậy được ạ!”
Rồi dừng một chút lại nhìn chúng tôi: “Nhưng
 mà, tại sao hai người lại không thể đi cùng với con?”
Phó Thắng Nam cười yếu ớt: “Bởi vì chú Nam
 còn phải làm việc, cơ thể mẹ con lại không khoẻ,
 không thể đi cùng với Tuệ Minh được, Tuệ Minh
 còn là một đứa trẻ, trong khoảng thời gian trưởng
 thành, con không những phải đi học mà còn phải
 đi khám phá thế giới, giống như trong sách đã nói,
 con không thể chỉ đọc ngàn cuốn sách mà còn
 phải đi cả ngàn dặm đường, vì vậy trách nhiệm đi
 ngàn dặm đường này, chúng ta đành phải giao lại
 cho chú Tuấn Anh”
Tóm lại Tuệ Minh không hiểu những gì anh
 vừa nói, những vẫn cảm thấy anh nói rất có lý, vẫn
 gật gật đầu trả lời: “Vậy được ạ”
Tôi nhìn Phó Thẳng Nam, trong lòng chỉ nghĩ
 tới một câu: “Đúng là một con hồ ly lão làng!”
Sau khi dỗ dành Tuệ Minh, ăn xong đồ ăn
 sáng, Phó Thắng Nam vẫn ngồi trên ghế sô pha
 trong phòng khách, hoàn toàn không vội vàng rời đi.
Tôi định ra ngoài, nên dặn dò chị Linh chăm
 sóc Tuệ Minh, lại không nhịn được nhìn về phía
 Phó Thắng Nam: “Anh không đến công ty à?”
Lông mày anh khẽ nhấc lên: “Anh đang đợi
em:
 Tôi sững sờ: “Em có đi tới Phó Thiên đâu.”
Anh gật đầu đi tới phía bên cạnh tôi: “Anh biết
 mà, nhưng anh tiện đường. Anh sẽ đưa em tới
 bệnh viện sau đó đi tới công ty.”
“Nhưng em biết lái xe mà, cũng có xa đâu!”
 “Bên ngoài tuyết rơi lớn lắm, không an toàn!”
Không còn gì để nói, anh nhất quyết đòi đưa tôi đi.
Khẽ khàng gật đầu, tôi cũng chẳng còn gì để
 mà phản bác nữa.
Bệnh viện.
Phó Thắng Nam dừng xe ở phía dưới tầng lầu đi.
 Tôi định ra ngoài, nên dặn dò chị Linh chăm
sóc Tuệ Minh, lại không nhịn được nhìn về phía
 Phó Thẳng Nam: “Anh không đến công ty à?”
Lông mày anh khẽ nhấc lên: “Anh đang đợi em:
 Tôi sững sờ: “Em có đi tới Phó Thiên đâu.”
 Anh gật đầu đi tới phía bên cạnh tôi: “Anh biết
mà, nhưng anh tiện đường. Anh sẽ đưa em tới
 bệnh viện sau đó đi tới công ty.”
“Nhưng em biết lái xe mà, cũng có xa đâu!”
 “Bên ngoài tuyết rơi lớn lắm, không an toàn!”
Không còn gì để nói, anh nhất quyết đòi đưa
 tôi đi.
Khẽ khàng gật đầu, tôi cũng chẳng còn gì để
 mà phản bác nữa.
Bệnh viện.
Phó Thắng Nam dừng xe ở phía dưới tầng lầu
 của bệnh viện, lấy một ít thuốc bổ từ trong cốp ra.
Tôi có chút sửng sốt: “Anh chuẩn bị mấy cái
 này từ lúc nào vậy?”
Anh khẽ cười: “Tối hôm qua anh bảo Trần Văn
 Nghĩa đi mua đấy, đi lên thôi'”
Nhìn dáng vẻ này, có vẻ anh định cùng tôi đi
 lên trên thật.
Tôi có chút chân chừ. Đi ở phía sau anh, tôi
 đột nhiên cảm thấy anh quá tỉnh tế, trong khi tôi rõ
 ràng là một kẻ quá thô thiển.
Sau khi rời khỏi phòng phẫu thuật, thuốc gây
 mê liều sáu tiếng cũng đã hết tác dụng, nhưng dù
 sao thì cũng bị rạch một vết dao ở bụng, tóm lại
 vẫn cần nghỉ ngơi mấy ngày mới phải.
Bởi vì ở lại trông cả đêm, nên Mạc Đình Sinh
 ngồi ở bên cạnh giường đã ngủ gà ngủ gật mất rồi.
Lâm Uyên nằm trên giường bệnh, không biết
 nghĩ cái gì, ánh mắt nhìn chảm chằm lên trần nhà.
Nghe thấy có động tĩnh, ánh mắt của bà ngay
lập tức nhìn sang phía bên cạnh, nhìn thấy tôi và
 Phó Thắng Nam thì có chút sững sờ.
Sau đó bà đưa tay vỗ vỗ Mạc Đình Sinh đang
 ngồi bên cạnh giường, nhìn chúng tôi rồi cười:
 “Hai đứa đến rồi!”
Mạc Đình Sinh bị bà gọi dậy lập tức ngồi
 thẳng dậy, sau khi nhìn thấy chúng tôi thì bèn
 đứng dậy, hình như còn chưa tỉnh hẳn, mãi mới
 nói: “Bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, sao hai
 người lại tới đây? Lạnh lắm đó”
Phó Thắng Nam cười nhạt, bỏ đồ bổ dưỡng
 qua một bên nói: “Những ngày tuyết rơi không tính
 là lạnh”
Dừng một chút, anh nhìn quanh phòng bệnh,
 lại nhìn Mạc Đình Sinh, người vừa ngủ dậy có chút
 mờ mịt, nói: “Tổng giám đốc Mạc, hai người ăn
 sáng chưa?”
Mạc Đình Sinh gật đầu, ngay sau đó lại lắc
 đầu, giọng nói có chút rời rạc: “Chưa ăn”
Ông nói xong lại thở ra một hơi: “Aiz, có tuổi
 lập tức nhìn sang phía bên cạnh, nhìn thấy tôi và
 Phó Thắng Nam thì có chút sững sờ.
Sau đó bà đưa tay vỗ vỗ Mạc Đình Sinh đang
 ngồi bên cạnh giường, nhìn chúng tôi rồi cười:
 “Hai đứa đến rồi!”
Mạc Đình Sinh bị bà gọi dậy lập tức ngồi
 thẳng dậy, sau khi nhìn thấy chúng tôi thì bèn
 đứng dậy, hình như còn chưa tỉnh hẳn, mãi mới
 nói: “Bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, sao hai
 người lại tới đây? Lạnh lắm đó”
Phó Thắng Nam cười nhạt, bỏ đồ bổ dưỡng
 qua một bên nói: “Những ngày tuyết rơi không tính
 là lạnh” Vào đọc tại truyen.one nhé
Dừng một chút, anh nhìn quanh phòng bệnh,
 lại nhìn Mạc Đình Sinh, người vừa ngủ dậy có chút
 mờ nịt, nói: “Tổng giám đốc Mạc, hai người ăn
 sáng chưa?”
Mạc Đình Sinh gật đầu, ngay sau đó lại lắc
 đầu, giọng nói có chút rời rạc: “Chưa ăn”
Ông nói xong lại thở ra một hơi: “Aiz, có tuổi
 rồi, cơ thể này không thể chịu nổi việc đi qua đi lại nưa.
Lâm Uyên nhìn ông, có chút đau lòng trả lời:
 “Ông về nghỉ ngơi trước đi, tôi đã không có việc gì
 rồi, một lát nữa bảo mẫu tới đây, có chuyện gì, cứ
 để bà ấy làm là được.”
Mạc Đình Sinh lắc đầu: “Không được, tôi ở lại
 đây vẫn an tâm hơn.”
Lâm Yên không còn cách nào khác, chỉ đành
 nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Con người ông, lớn
 từng này rồi mà chẳng khác gì một đứa trẻ con”
Phó Thảng Nam hình như đang gửi tin nhắn
 cho Trần Văn Nghĩa, tôi nghĩ chắc là ở công ty có
 việc, bèn kéo kéo áo của anh rồi nói: “Anh cứ đến
 công ty đi, ở đây có em là được rồi.”
Anh cất điện thoại tại, nhàn nhạt cười: “Không
có gì nghiêm trọng đâu.”
Sau đó anh lại nhìn về phía Mạc Đình Sinh
 nói: “Tổng giám đốc Mạc, ông về nghỉ ngơi đi, ở
 đây hẳng còn có tôi và Thẩm Xuân Hinh trông,
nếu như có nhiều người như vậy ở lại đây, cũng
 chẳng có tác dụng gì’
Mạc Đình Sinh hơi sững người, ánh mắt nhìn
 về phía tôi, dường như đang muốn hỏi ý kiến.
Tôi mở miệng nói: “Ông cứ về trước đi, tôi vào
 Thắng Nam ở đây là được rồi.”