Chương 414: Chúng ta đều biết mình muốn gì (6)
Nhìn nước mắt bà ta rơi xuống, tôi không biết
 nên làm thế nào, chỉ tiếp tục nhìn bà ta rồi nói: “Có
 lẽ lúc bắt đầu quyết định đi Giang Ninh đã sai rồi,
 đáng lẽ tôi không nên đi Giang Ninh, như vậy tôi
 sẽ không gặp Phó Thắng Nam, sẽ càng không
 quen biết Mạc Hạnh Nguyên, như vậy cũng sẽ
 không gặp phải các người”
“Xuân Hinh…” Bà ta lên tiếng, giọng nói nghẹn
 ngào, có lẽ là do cơn đau khiến cơ thể khựng lại,
 tay bà ta vịn vào tủ bếp, có chút thổn thức.
Tôi thở dài, mỉm cười, chỉ lạnh lùng nhìn bà ta,
 tiếp tục nói: “Chỉ cần không gặp mấy người, cuộc
 đời này của tôi có lẽ cũng sẽ không khổ sở như
 vậy, yêu Phó Thẳng Nam, tôi không biết có sai
 không, vì yêu anh ấy, nên sau này tất cả những
 chuyện đã xảy ra, tôi đều tự nhủ với bản thân, tôi
 yêu anh ấy, có thể tha thứ tất cả”
“Biết được hai người là bố mẹ của tôi, tôi chỉ
 cảm thấy cuộc đời thật trớ trêu, tôi không thể
 quang minh chính đại mà hận các người, càng
 không thể để nỗi hận các người ở trong lòng,
 thậm chí tôi còn không dám hận, bởi vì các người
 là bố mẹ đẻ của tôi, giống như tôi yêu Phó Thắng
 Nam vậy, vì yêu, có thể bao dung tất cả, nhưng,
 thật sự có thể bao dung sao? Tôi không làm
 được”
Nhìn bà ta, tôi bật cười, có chút đau khổ: “Bà
 vừa nói bà hận tôi, thế nhưng, bốn năm trước khi
 biết được tất cả việc đó, tôi lựa chọn rời xa tất cả
 mọi người, tất cả lý trí nói cho tôi biết, tôi không
 thể hận bà, bởi vì bà là mẹ ruột của tôi, là người
 thân có chung quan hệ huyết thống với tôi”
Nói đến đây, bà ta im lặng, có lẽ là do tôi quá
 nặng lời, sảc mặt bà ta trảng bệch, bà ta ngồi thụp
 xuống, nước mắt chảy xuống sàn nhà, tiếng nức
 nở nhẹ nhàng, nhưng lại vô cùng vang.
Tôi xoay người, đi ra khỏi nhà bếp, trong lòng
 lại đau đớn, thế nhưng tôi vẫn có thể chịu được.
Đời người dài đẳng đẵng, chúng tôi cứ men
 theo con đường của mình mà đi, lúc đau khổ lại
 cho thêm một vết thương, sau khi lành lại, lại bắt
 đầu lại là được rồi.
Trong vườn, Phó Thẳng Nam và Mạc Đình
 Sinh đã đi dạo quay trở lại.
Thấy sắc mặt của tôi không tốt, Phó Thắng
 Nam bước tới, kéo tôi, giọng nói dịu dàng: “Sao
 vậy? Chỗ nào không khỏe sao?”
Tôi lắc đầu, ngẩng đầu nhìn anh cười, trong
 mắt ngấn lệ, đau thì có liên quan gì, con không
 còn nữa, sau này lại có thể sinh, không phải sao?
Thấy giọt lệ nơi khóe mắt tôi, sảc mặt anh
 sầm xuống, kéo tôi vào lòng, giọng nói trâm thấp:
 “Đả xảy ra chuyện gì?”
Tôi lắc đầu, lòng đau đến mức khó chịu,
 không muốn nói chuyện.
Mạc Đình Sinh vẫn chưa thấy Lâm Uyên, đứng
 ở một bên, mặc dù lo lắng, nhưng cũng không nói
 gì, liền đi vào phòng khách tìm Lâm Uyên.
 Mười phút sau, ông ta dìu Lâm Uyên ra, sắc
 mặt của Lâm Uyên trảng bệch, trán ướt đẫm mồ
 hôi.
Phó Bảo Hân lại lên tiếng: “Làm sao thế này?
 Sao mặt lại trắng bệch ra như thế, ra nhiều mồ hôi
 như vậy, mau đi bệnh viện khám xem.”
Lâm Uyên lắc đầu, khua tay, nói: “Không cần,
 không sao đâu, chỉ là do đau dạ dày, lát nữa sẽ
 khỏi thôi”
Mạc Đình Sinh lo lắng, nhìn bà ta một lát, vẫn
 lên tiếng: “Chúng ta đi viện kiểm tra trước đã”
“Không cần!” Lâm Uyên giữ ông ta lại, giọng
 nói có chút đau khổ: “Lát nữa sẽ khỏe thôi, tối nay
 mọi người phải cùng nhau đón giao thừa”
Mạc Đình Sinh chau mày, sắc mặt vô cùng lo
 lắng.
Tôi nhìn Lâm Uyên, im lặng một lát rồi lên
 tiếng: “Hay là đi viện đi, nếu như bị đau ruột thừa,
 có thể sẽ xảy ra chuyện”
Mạc Đình sinh nhìn tôi, sau đó cũng không
 nghĩ nhiều, liền bế Lâm Uyên lên, đi ra khỏi biệt
 thự.
Phó Bảo Hân đi theo ra ngoài.
Nhìn bóng dáng gấp gáp của họ, tôi vô thức
 nắm chặt tay lại, một đôi tay to lớn ôm lấy tôi.
Tôi ngước mắt lên, thấy Phó Thắng Nam đang
 nhìn mình, một đôi mắt đen sâu sắc, giọng nói
 trầm thấp cất lên: “Đừng lo, chỗ này rất gần bệnh
 viện”
Tôi gật đầu, tóm lại là cảm thấy lo lắng bất an.
Cuối cùng cũng theo qua đó.
Tại bệnh viện.
Bệnh viện đã kiểm tra ra Lâm Uyên bị đau ruột
 thừa, cần phải phẫu thuật, thế là, Phó Bảo Hân
 quay trở về biệt thự chăm sóc Tuệ Minh, người
 khác đều ở lại bệnh viện.
Tại hành lang bệnh viện, một cơn gió thổi qua
 đại sảnh, lạnh đến thê lương.
Nhìn về một phía rất lâu , khó tránh khỏi mắt
 không bị đau, tôi hít một hơi rồi nhìn đi chỗ khác,
 ba chữ phòng cấp cứu khiến tôi thấy nhức mắt.
“Đừng lo, không sao đâu!” Giọng nói của Phó
Thắng Nam rất khẽ, thậm chí còn đem theo sự
 bình tĩnh.
Tôi gật đầu, dựa vào ngực anh, cơ thể lạnh lẽo
 cứng đờ, anh cố gắng dùng nhiệt độ trên cơ thể
 mình để truyền hơi ấm sang cho tôi.
“Kịch”
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ phẫu thuật
 trưởng bước ra, cởi đôi găng tay y tế ra”
Mạc Đình Sinh vội vàng tiến lên hỏi: “Bác sĩ,
 vợ tôi thế nào rồi?”
“Cuộc phẫu thuật rất thành công, nằm viện
 mấy ngày sẽ ổn thôi, đừng lo” Nói xong, bác sĩ
 còn có ca phẫu thuật khác, liền rời đi.
Tôi thở phải nhẹ nhõm, tâm trạng căng thẳng
 cuối cùng cũng biến mất rồi.
Không lâu sau, mấy y tá đẩy xe của Lâm Uyên
 ra, trực tiếp đưa tới phòng bệnh.
Mạc Đình Sinh đi cùng, tôi đứng nguyên tại
 chỗ, một lúc sau mới lên tiếng: “Đi thôi!”
Thấy tôi đi về hướng thang máy, Phó Thẳng
 Nam lên tiếng: “Không đi thăm một chút sao?”
Tôi lắc đầu: “Không đi nữa, Tuệ Minh vẫn còn
 đang ở nhà”
Thấy vậy, Phó Thắng Nam không nói gì nữa.
Chúng tôi lên xe về nhà, cả đoạn đường đi ai
 nấy đều im lặng. Nhìn bóng đèn của những ngôi
 nhà đang sáng thông qua ô cửa xe, tôi bất giác
 thở dài, hóa ra là trời đã tối rồi.
Ban đầu định đi đưa cơm cho Hồ Diệp, lúc
 này có lẽ cô ta đã ăn cơm rồi.
Tôi lấy điện thoại ra gọi cho cô ta, nhưng
 không biết điện thoại đã bị tắt nguồn từ lúc nào.
 Tôi bật lại điện thoại lên, rồi gọi điện thoại cho Hồ
 Diệp, điện thoại vừa được kết nối, cô đã hỏi:
“Xuân Hinh, bác gái thế nào rồi? Đã khỏi chưa?”
 Tôi ngây ra, bất giác hỏi: “Sao cô… Biết thế?”
Cô ta nói: “Vừa rồi cô gọi điện thoại cho tôi
 xong, tôi có gọi lại cho cô, nhưng mà điện thoại
 của cô cứ tắt máy suốt, tôi lo cô xảy ra chuyện, vì
 thế gọi điện thoại đến máy bàn nhà cô, Tuệ Minh
 nghe máy, con bé nói có bà ngoại bệnh rồi, tôi
 nghĩ có lẽ là bác gái, vì thế thì biết thôi”
Tôi gật đâu, cảm thấy hơi tội lỗi, nói: “Ban đầu
 định đưa đồ qua, việc xảy ra đột ngột quá nên tôi
 quên mất, cô đã ăn cơm chưa?”
Cô ta “ừ” một tiếng: “Chuyện lớn như vậy, cô
 vẫn còn lo cho tôi, tôi ở nhà đã có bảo mẫu chăm
 sóc, đừng lo, bác gái không sao là tốt rồi”
Tôi gật gật đầu, nhớ ra Thẩm Minh Thành, bèn
 hỏi: “Anh trai tôi có đó không?”
Có lẽ câu hỏi quá nhạy cảm, cô ta im lặng
 một lát mới nói: “Có lẽ anh ấy đang bận”
Xem ra gần đây có lẽ Thẩm Minh Thành
không đi thăm mẹ con họ, tôi kìm nén cảm xúc lại,
 khẽ nói: “Cô hãy chăm sóc bản thân cho thật tốt”
Hỏi thăm xong, tôi liền cúp điện thoại.
Tay tôi được Phó Thắng Nam nảm lấy, người
 đàn ông lên tiếng an ủi: “Đừng lo quá, về nhà nghỉ
 ngơi một chút đi.”
Tôi gật đầu, quay qua nhìn anh, không biết
 nên mở lời thế nào: “Trong sách nói, nếu như một
 người đàn ông yêu một người thì đến chết cũng
 sẽ bò tới bên cạnh cô ta, nhưng vì sao điều em
 thấy lại không phải như vậy?”
Thẩm Minh Thành không hề có tình cảm với
 Hồ Điệp, đi cùng với nhau hết năm này tháng
 khác, anh ấy đã quen với sự có mặt của Hồ Điệp
 rồi, thế nhưng vì sao vẫn còn lạnh lùng với cô ấy
 lúc cô ấy yếu đuối nhất như vậy?
Nỗi đau về tâm hồn còn khiến người ta đau
 khổ hơn cả nỗi đau về thể xác.
Phó Thẳng Nam đang bận lái xe nhưng vẫn
 quay qua nhìn tôi một cái, ánh mắt dịu dàng: “Trên
sách có hồn ma, có thế giới thần kỳ, nhưng trong
 hiện thực có những điều đó sao?”