Hành lang không rộng lắm, không thề
 cùng đi qua, Trịnh Tuấn Anh hơi sững sờ,
 chỉnh vạt áo lại ngay ngắn mờ miệng: “Cô
 Thẩm, tôi tới khám bệnh cho Hạnh
 Nguyên”
Trịnh Tuấn Anh là bạn chí cốt của Phó
 Thắng Nam, có người nói, một người đàn
 ông có đặt bạn trong lòng hay không, bạn
 chỉ cần nhìn thái độ của anh em bên cạnh
 anh ta đối với bạn là sẽ biết.
Không cần xem thái độ, chỉ cần nghe
 xưng hô đã hiều, dường như Thẩm Xuân
 Hinh tôi mãi mãi chỉ có thể được gọi là “Cô Thẩm”
Xưng hô lễ phép lại xa lạ cố nào.
Người không thể đào sâu suy nghĩ
 quá nhiều, nếu không trong lòng sẽ sinh
 phiền muộn, tôi mỉm cười nhường đường
 cho anh ta, mỡ miệng nói: “Ừ, vào đi.”
Có đôi khi tôi thật sự rất hâm mộ Lâm
 Hạnh Nguyên, cô ta chỉ cần rơi vài giọt
 nước mắt là có thể nhận được sự dịu dàng
 mà tôi bỏ ra nửa đời cố gắng cũng không
 chiếm được.
Trở về phòng ngủ, tôi tìm một bộ quần
 áo mà Phó Thắng Nam chưa từng mặc,
 cầm ra khỏi phòng ngủ, mang tới phòng
 khách.
Trịnh Tuấn Anh khám bệnh cho Lâm
Hạnh Nguyên rất nhanh, đo nhiệt độ cơ
thể, kê thuốc hạ sốt rồi chuẩn bị rời khỏi.
Anh ta xuống lầu thấy tôi đứng ở
 phòng khách thì cười xa cách: “Cũng
 muộn rồi, cô Thầm còn chưa ngủ sao?”
“Ừ, lát nữa sẽ ngủ” Tôi đưa quần áo
 trong tay cho anh ta, nói: “Quần áo của
 anh ướt rồi, bên ngoài vẫn còn mưa, thay
 quần áo sạch sẽ rồi đi, để tránh cảm lạnh”
Có lẽ là không ngờ tôi sẽ đưa quần áo
 cho anh ta, anh ta ngần người, trên gương
 mặt anh tuấn hơi tươi cười nói: “Không cần
 đâu, cơ thể tôi khỏe mạnh, không sao cả.”
Tôi cầm quần áo đặt vào trong tay anh
 ta, mờ miệng nói: “Bộ đồ này Phó Thắng
 Nam chưa từng mặc, vẫn còn mác, thân
 hình cũng hai người cũng tương đương
 nhau, anh cứ mặc đi.”
 Nói xong, tôi lên lầu trờ về phòng ngủ.
Tôi không tốt bụng như vậy, năm đó
 lúc bà ngoại nằm viện, Trịnh Tuấn Anh là
 bác sĩ chính, anh ta là một bác sĩ nồi tiếng
 quốc tế, nếu không có nhà họ Phó, anh ta
 không thề nào đồng ý phẫu thuật cho bà
 ngoại của tôi, bộ quần áo đó xem như báo án
Hôm sau, buổi sáng sau một đêm
 mưa tầm tã, ánh mặt trời mang theo mùi
 bùn đất, tôi đã quen dậy sớm, lúc rửa mặt
 xong xuống lầu, Phó Thắng Nam và Lâm
 Hạnh Nguyên đều đang ở trong phòng bếp.
Trên người Phó Thắng Nam đeo tạp
 dề, dáng người dong dỏng cao đứng cạnh
 bếp chiên trứng, hơi thờ lạnh lùng cay
 nghiệt trên người tản đi, lộ ra chút mùi khói
Đôi mắt đen sáng trong của Lâm
 Hạnh Nguyên luôn đảo quanh người anh,
 dường như vừa qua cơn sốt cao, trên
 gương mặt xinh đẹp tỉnh xảo còn đỏ bừng,
 đáng yêu lại khiến người ta mê muội.
“Anh Thắng Nam, trứng chiên em
 muốn cháy một chút” Vừa nói chuyện,
 Lâm Hạnh Nguyên vừa đút một quả dâu
 vào miệng Phó Thắng Nam, tiếp tục nói:
 “Nhưng cũng không thể quá cháy, nếu
 không sẽ bị đắng.”
Phó Thắng Nam nhai dâu, đôi mắt đen
 nhìn cô ta một cái, mặc dù không nói lời
 nào nhưng chỉ một cái liếc mắt đã chứa
 đựng đủ yêu thương.
Tuấn nam mỹ nữ, trai tài gái sắc, bọn
họ thật sự rất xứng đôi.
Khung cảnh như vậy, tương tác vừa
 ấm áp vừa lãng mạn như vậy, rất ngọt
 ngào.
“Bọn họ rất xứng đôi, đúng không?”
 Sau lưng truyền đến giọng nói, tôi sững sờ,
 quay lại thấy là Trịnh Tuấn Anh, tôi thật sự
 quên mất, đêm qua mưa rất lớn, Lâm Hạnh
 Nguyên lại phát sốt, đương nhiên Phó
 Thắng Nam sẽ không đề anh ta về.
“Chào buổi sáng.” Tôi mờ miệng, cong
 môi cười, ánh mắt rơi lên bộ quần áo trên
 người anh ta, đó là bộ quần áo tôi đưa cho
 anh ta tối qua.
Chú ý tới ánh mắt của tôi, anh ta
 nhướng mày cười: “Quần áo rất vừa, cảm
 ơn cô.”
Tôi lắc đầu: “Không cần.” Bộ quần áo
 này là tôi mua cho Phó Thắng Nam, nhưng
 anh chưa bao gið đụng vào.
Có lẽ là nghe thấy động tĩnh, Lâm
 Hạnh Nguyên kêu lên với chúng tôi: “Chị
 Thẩm, anh Tuấn Anh, hai người, anh Thắng
 Nam đang chiên trứng, tới đây ăn chung
 đi”
Giọng điệu này, nghiễm nhiên là tỏ ra
 như bà chủ nhà.
Tôi cười nhạt: “Không cần, hôm qua
 tôi mua chút bánh mì và sữa bò đặt trong
 tủ lạnh, cơ thể cô vừa khỏe, uống nhiều
 một chút. Dù sao nơi này cũng là chỗ tôi
 đã ở hai năm, trên sổ đỏ có tên của tôi và
 Phó Thắng Nam.
Dù tôi có mềm yếu hơn nữa cũng
không muốn để người ta tu hú chiếm tổ chim khách.