Chương 324: Gặp lại người cũ (5)
Tôi sửng sốt vài giây, rồi nhẹ nhàng
 nhìn cậu ta nói: “Tôi không phải Tường Vân
 Nam, có lẽ cậu nhận nhầm người rồi.”
Cậu ta rất cố chấp: “Sao có thể nhầm
 được, rõ ràng là chị mà, mặc dù chị không
 trang điểm, nên có chút khác biệt với khi
 trên TV, nhưng nét đẹp của chị thì luôn nổi
 bật nhất trong đám đông.”
Nói sao đây?
Người trẻ đúng là tốt thật.
Tôi suy nghĩ về sự cố chấp của cậu ta
 một hồi lâu, nhưng tôi vẫn không mờ lời,
 chỉ lấy ra giấy chứng minh nhân dân từ
 trong túi xách rồi đưa cho cậu ta: “Cậu
thử đi, tôi thực sự không phải là Tường
 Vân Nam.”
Cậu ta nhìn chằm chằm vào bức ảnh
 thật lâu, khuôn mặt tỏ vẻ không tin rồi nhìn
 tôi mà nói: “Nhưng mà hai người trông rất
 giống nhau!”
Tôi mỉm cười, lịch sự đáp lại: “Trên đời
 này có rất nhiều người giống nhau mà.”
Cậu ta nhét bó hoa vào tay tôi, sắc
 mặt đỏ bừng: “Chị Hinh, chị thật sự rất
 đẹp, bó hoa này tặng cho chị đó, có lẽ cả
 đời này em không thể gặp Vân Nam rồi,
 vậy nên chị cứ giữ lại đi!”
Nói xong cậu ta bỏ đi.
Một đám người đồng loạt nhìn tôi rồi
 la ó lên: “Thầm Xuân Hinh, đúng là cô và
 Tường Vân Nam rất giống nhau đấy, nhất là
 ánh mắt của cô, nếu như gặp cô lần đầu
 tiên thì chắc ai cũng sẽ nhầm lẫn mất.”
Tôi mỉm cười, nhưng rồi cũng không
 nói gì cả.
Hình như người giống tôi rất nhiều,
 còn có người nói tôi rất giống Mạc Hạnh
 Nguyên, sau này còn có người nói tôi rất
 giống Lâm Uyển, giờ lại có người nói tôi
 giống với một ngôi sao nồi tiếng.
“Đừng để trong lòng nữa, thường thì
 phần lớn người đẹp đều giống nhau mài!”
 Chương Nam nói, sau đó thay ly rượu trong
 tay tôi bằng ly nước trái cây.
Tôi lắc đầu không chút lưu tâm: “Có
 thể được người khác nói như vậy có nghĩa
 là trông em cũng rất đẹp.
Thốt lên một câu nói đùa, chẳng làm
 hại ai cả, rượu bắt đầu có tác dụng, tôi cảm
 thấy hơi chóng mặt, trả tiền xong thì đi về
 cùng Chương Nam.
Anh chờ tôi về đến cổng nhà rồi nói:
 “Tuệ Minh đang ð nhà mẹ anh, sáng sớm
 mai anh sẽ đưa con bé đến trường.”
Tôi gật đầu, sao đó nhíu nhíu lông
 mày: “Em về trước đây.”
Có lẽ vì sự xuất hiện của Phó Thắng
 Nam, tuy Chương Nam vẫn chăm sóc tôi,
 nhưng sự chăm sóc này dần dần trờ thành
 sự chăm sóc của anh trai đối với em gái.
Người trường thành rất biết cách cân
 nhắc cái lợi và cái hại. Tác phong làm việc,
 thủ đoạn, sự vững vàng sâu sắc của Phó
 Thắng Nam nằm ngoài tầm với của hầu hết
 mọi người.
Chương Nam rất kính nề, nhưng cũng
 biết cách cân đo đong đếm.
Sự chăm sóc của anh đối với tôi, từ khi
 bắt đầu là mối quan hệ nam nữ nhưng dần
 dần phai nhạt rồi trờ thành sự chăm sóc
 của anh trai đối với em gái, thực sự đây là
 kết quả tốt nhất cho cả hai.
Lúc nhìn thấy Thầm Minh Thành thì tôi
 đang mò tìm chìa khóa trong túi xách, đèn
 pha xe của anh ta rọi sáng ánh đèn mỡ mịt
 trong ngõ.
Chiếc Bentley màu đen, mang biển số
 A của thủ đô, tôi đã quen thuộc với biền số
 xe đó.
Chỉ với vài ký tự là tôi đã có thề lờ mờ
 đoán ra.
Người đàn ông ấy tắt đèn xe, bước
 xuống xe, thân hình mảnh khảnh cùng bộ
 trang phục giản dị càng khiến anh ta trông
 rất bảnh bao.
Tôi đứng ở cửa, im lăng quan sát.
Anh ta bước tới, dáng người cao hơn
 tôi cả một đoạn: “Chú ba nói em đang ở
 Hoàng An, anh cứ tường rằng em rời khỏi
 thủ đô đề đến sống ở một huyện nào đó ở
 Yên Tích, nhưng không ngờ em lại trở về
Hoàng An.”
“Mau vào ngồi đi!“ Tôi chỉ mìm cười
 nhìn anh ta rồi nói.
Ngoài sân đèn đã bật sáng, tôi rót
 nước cho anh ta, sau đó lặng lẽ ngồi trên
 chiếc ghế mây đan trong trạng thái đang
 ngà ngà say.
Anh ta nhìn tôi với đôi mắt sâu thằm:
 “Em đi xem nhà cũ chưa?”
Tôi mím môi: “Đã hai mươi năm trôi
 qua, cho dù ngôi nhà cũ kia chưa bị phá bỏ
 thì cũng đã bị tu sửa rất nhiều rồi.”
Tôi đến xem ngôi nhà cũ, lần đầu tiên
 dẫn Tuệ Minh đến Hoàng An, tôi luôn thích
 đưa con bé về nhà cũ, tuy căn nhà đã sửa
 sang lại nhưng nhiều thứ vẫn còn được giữ
 nguyên.
Anh ta nhìn tôi với ánh mắt có chút xa
 xăm: “Anh chỉ thay những đồ đã bị hư
hỏng bằng những đồ còn nguyên vẹn khác
 thôi.”
Tôi sững sờ phản ứng lại, thì ra căn
 nhà cũ này đã được anh ta mua lại.
Tôi khẽ gật đầu, không phản ứng lại gì
 cả, mà chỉ nói: “Không còn sớm nữa rồi, để
 hôm khác nói đi, về nghỉ ngơi sớm thôi!”
Anh ta đã có nhà riêng ở Hoàng An
 rồi, nên tôi không cần phải giữ anh ta ở lại.
Anh ta im lặng một lúc lâu, sau đó
 đứng dậy đi về phía cửa.
Tôi đi theo anh ta rồi tiễn anh ta ra đến
 cổng.
Bất ngờ bị anh ta quay người lại ôm tôi
 vào lòng, tôi có chút sửng sốt, nhưng một
 lúc sau tôi mới bình tĩnh lại.
“Thẩm Xuân Hinh, anh rất nhớ em”
 Anh ta nói với chất giọng khàn khàn, giống
 như một đứa trẻ.
Ta mím môi, chỉ biết đứng yên, giơ tay
 vỗ vỗ vào vai anh ta rồi nhẹ giọng nói: “Tuệ
 Minh đã bốn tuổi rồi, nếu anh có thời gian
 thì có thể tới thăm con bé.”
Nếu như thời gian đủ lâu thì sẽ không
 còn canh cánh trong lòng nữa.
Ngày hôm sau.
Thầm Minh Thành đến khách sạn,
 Phó Thắng Nam rời đi được vài ngày thì tin
 đồn về tôi và Chương Nam được các nhân
 viên khách sạn truyền tai nhau rất sôi nồi.
Có người nói vì quyền lực của Thẩm
 Quang nên anh ấy mới tiếp cận tôi, có
 người nói chúng tôi đều đã có gia đình rồi
 mà còn qua lại mờ ám với nhau, thật là
 đáng ghét.
Phải nghe những lời đàm tiếu ấy, tôi
 cảm thấy rất mệt mỏi.
Tường như sự xuất hiện của Thẩm
Minh Thành đã phá vỡ không khí yên tĩnh
 trong phòng làm việc, nhưng sự hiện đó lại
 khiến không khí càng trầm tĩnh hơn.
Vốn dĩ tôi đang chỉnh lý tài liệu nên rất
 chăm chú, nhưng rồi lại nhận ra sự xuất
 hiện của anh ta.
Bình thường các nhân viên nữ trong
 văn phòng thường thích thảo luận về son
 môi mỹ phẩm, không khí bỗng yên tĩnh lạ
 thường, khiến tôi có chút hoài nghi.
Quay đầu lại nhìn, tôi chợt thấy một
 người đàn ông đang đứng sau lưng tôi,
 dáng người cao ráo, khôi ngô tuấn tú.
Không phải là bất ngờ, nhưng sự xuất
 hiện của anh ta trong văn phòng của tôi
 khiến tôi không ngờ tới.
“Sao… sao anh lại đến đây?”
Anh ta mỉm cười, rời ánh mắt khỏi máy
 tính của tôi rồi trầm giọng nói: “Đến để đưa
em đi ăn sáng.”
 Anh ta không hẹn mà tới.
Mặc dù Thầm Minh Thành là người
 nhà họ Thẩm nhưng anh ta lại là một
 doanh nhân, tuy không được nhiều người
 biết đến như Phó Thắng Nam nhưng anh
 ta cũng khá nồi tiếng.
Có không ít người nhận ra anh ta, khó
 tránh khỏi có chút kích động nhất thời.
Tôi nhìn văn kiện chưa được xử lý trên
 máy tính, rồi khẽ nói: “Có thể anh phải đợi
 em một lát đấy, em vẫn chưa xử lý xong
 công việc.”
Anh ta gật đầu rồi tìm một chỗ ngồi
 xuống, rất tự nhiên, không hề ngượng
 ngùng.
Có một người đàn ông đẹp trai như
 vậy ngồi trong phòng làm việc, dưỡng như
 mấy cô nhân viên không làm được gì cả,
ánh mắt luôn ngắm nhìn anh ta.
Có người tò mò hỏi: “Người này là ai
 vậy? Có quan hệ gì với Xuân Hinh sao?”
“Hình như là tổng giám đốc của một
 công ty công nghệ điện tử, tên là Thầm
 Minh Thành, là con trai của Thầm Quang.”
“Nếu nói vậy chẳng lẽ họ là anh em?”
“Không phải vậy chứ! Sao trước đây
 tôi không nghe nói qua nhỉ?”
“Chẳng phải trước đây cũng chưa
 nghe qua sao, Thẩm Xuân Hinh là con gái
 Thẩm Quang sao? Có gì lạ đâu.”
Tôi tắt máy tính đi, sau đó đứng dậy,
 nhìn Thẩm Minh Thành: “Đi thôi!”
Tiếng bàn tán không lớn, nhưng vẫn
 có thể nghe được, tôi không thích nghe
 mấy lời tầm phào này nên liền rời đi.
Sau khi rời khỏi khách sạn, Thẩm Minh
 Thành mỉm cười: “Em muốn ăn gì?”
 “Gì cũng được!”
Anh ta đã đặt chỗ ở một nhà hàng tây,
 tuy không sang trọng nhưng ở phố huyện
 này cũng được xem là tốt rồi.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau, anh ta
 nhìn tôi: “Em muốn ăn gì?”
“Anh gọi món đi!”
Anh ta dừng lại một hồi, cũng không
 nói gì, rồi gọi hai phần bít tết, sau đó nhìn
 tôi với ánh mắt thâm tình: “Gầy quá!”