Chương 321: Cặp lại người cũ (2)
Tôi nhíu mày, trong lời nói này của cô
 ta tôi lại trở thành một kẻ thứ ba không lên
 nổi mặt bàn.
Tình tiết trận drama này cũng thật thú
 vị.
Tôi nhìn cô ta rồi mð miệng nói: “Con
 người nếu như từ trước tới giờ không biết
 ngẫm lại mình, chỉ biết đem lỗi sai của
 mình đồ lên đầu người khác, vậy thì, cô ta
 không những phải nhận lấy đau khổ mà
 còn thất bại hoàn toàn nữa.”
Chuyện của người khác trước giờ tôi
 chưa bao gið tình nguyện nhúng tay vào
 nhiều cả, con người sống tới một độ tuổi
 nhất định nào đó thì chỉ muốn làm theo
cách mà mình thích.
Sau khi trờ về nhà, Tuệ Minh đã được
 Phó Thắng Nam đón về rồi, con bé hái rất
 nhiều hoa quả mang về, đang ở trong viện
 ôm một trái dưa hấu dùng muỗng múc ăn.
Nhìn thấy tôi thì con bé liền kích động
 nói: “Mẹ, mẹ đã về rồi!”
Nói xong, con bé buông trái dưa hấu
 xuống chạy về phía tôi.
Con bé bổ nhào vào lòng tôi, giọng nói
 vô cùng trong trẻo: “Chú Thắng Nam vừa
 nói buổi tối sẽ làm cánh gà coca cho
 chúng ta đó, chỉ chờ mẹ về thôi.”
Phó Thắng Nam không có ð trong
 viện, tôi không khỏi mờ miệng hỏi: “Chú ấy
 đâu rồi?”
Tuệ Minh chỉ vào sân sau rồi nói: “Chú
 ấy bảo mẹ có vài bộ quần áo không thể
 dùng máy giặt giặt được nên đang giặt tay
 ð phía sau ấy ạ.”
Tôi ngần ra một chốc rồi đi về phía
 sân sau, làm gì có quần áo nào mà không
 giặt được bằng máy giặt chứ?
Nhìn người đàn ông đang ngồi chồm
 hồm bên cạnh chiếc thau, vò quần áo ở
 sân sau, anh đã thay bộ tây trang màu đen
 thâm thúy thường thấy của mình ra rồi.
Trên người anh mặc chính là bộ quần
 áo ngủ màu ấm mấy ngày trước tôi mua
 cho anh, một bộ quần áo ở nhà thoải mái.
Bạn đang đọc tại truyen.one
Nhưng ngày thường anh đã quen mặc
 những bộ quần áo chất lượng cao, được
 thiết kế, may riêng. Vốn dĩ tôi nghĩ rằng
 anh sẽ không mặc những bộ quần áo thế
 này chứ.
Không ngờ anh lại mặc nó, tôi thấy
 trong tay anh đang giặt bộ đồ lót tôi mới
 thay ra ngày hôm qua, nhất thời mặt tôi đỏ
 cả lên.
Nghe thấy động tĩnh nên anh quay
 đầu lại nhìn tôi, đôi mắt vô cùng ôn hòa:
 “Em về rồi sao, một lát nữa là xong rồi. Tuệ
 Minh hái dưa hấu về rồi đó, em đi ăn một tí
 đi, đừng ăn quá nhiều, ăn nhiều dưa hấu
 không tốt cho dạ dày của em đâu.”
Cơm áo gạo tiền trong cuộc sống tôi
 không biết là bộ dạng thế nào, nhưng tôi
 vẫn luôn cảm thấy, có thể chính là như thế
 này.
Tôi không nói gì mà chỉ đi về phía anh
 rồi giằng quần áo trong tay anh về phía
 mình, khuôn mặt tôi nóng rực: “Để tôi
 giặt!”
Anh nhíu mày nói: “Tay anh cũng đã
 ướt rồi, em đi đi!”
Rồi sau đó anh dùng cánh tay đầy đầy
 tôi, thấy Tuệ Minh đi đến, anh nói: “Dẫn mẹ
 con đi ăn dưa hấu cùng với.”
Không biết từ khi nào mà anh và Phó
 Thắng Nam ngày trước tôi quen đã không
 còn giống nhau nữa, tôi nhầm nhầm thời
 gian, anh cũng đã ba mươi lăm, ba mươi
 sáu tuổi rồi, có thể là vì đã lớn tuổi nên anh
 càng ngày càng ổn trọng.
Tôi biết mình không lay chuyền được
 anh nên cũng chỉ đành đi ra sân trước,
 trong lòng tôi có chút hoảng hốt.
Chuyện trong miệng Trương Hân Hân
 ít nhiều gì tôi cũng đã thấy qua một ít, thời
 đại ngày nay mạng internet phát triển
 nhanh chóng, huống chỉ còn là một nhân
 vật có tiếng tăm ở thủ đô.
Một người đàn ông độc thân có tiền
 có sắc càng khiến người ta bị thu hút nhiều
 hơn những chàng thành niên trẻ tuồi đẹp
 trai.
Phóng viên và truyền thông chú ý đến
đời sống cá nhân của anh, khó tránh khỏi
 sẽ đào ra một số thứ, Lâm Hạnh Nguyên
 đối với sự tồn tại của tôi đã gần như chết
 lặng rồi.
Còn về phía Tường Vân Nam, hai năm
 trước cô ta đột nhiên sốt xình xịch, trờ
 thành sao nữ có độ ảnh hường rất mạnh
 trong giới giải trí, sau vài bộ phim truyền
 hình ăn khách thì cô ta cũng nổi tiếng theo,
 lại thêm vào đầu tư của tập đoàn tập đoàn
 Phó Thiên, có đôi lúc Phó Thắng Nam
 tham gia tiệc tùng cũng sẽ dẫn cô ta theo.
Thời gian lâu dần thì tự nhiên sẽ có đề
 tài đề nói, thật thật giả giả thật ra hoàn
 toàn không quan trọng.
Tôi chuyền về sống ð Hoàng An, dẫn
 theo Tuệ Minh cùng sinh sống, anh đến tôi
 không cự tuyệt, anh đi tôi cũng sẽ không
 níu kéo, đời người có quá nhiều thứ cầu mà
 không được, không cầu gì thì tự nhiên
cũng sẽ không sợ không đạt được.
Lúc ăn cơm tối.
Phó Thắng Nam vào bếp dọn sẵn một
 bàn ăn thì đột nhiên cửa lớn vang lên tiếng
 gõ, Tuệ Minh chạy ra ngoài mở cửa.
Người đến không phải ai khác mà
 chính là Chương Nam và Mặc Bạch.
Trong tay cha con hai người xách rất
 nhiều tôm hùm nhỏ vẫn còn sống, hiển
 nhiên là vừa đi bắt về.
Sau khi vào trong nhà, thấy Phó
 Thắng Nam cũng ở đây, Chương Nam chợt
 sửng sốt một lát, nhưng cũng chỉ là một lát
 mà thôi, anh ấy đưa tôm hùm cho tôi rồi
 cười nói: “Buồi trưa lúc anh đi đón Mặc
 Bạch thì thấy một ông lão đang bán nên
 mua về hết luôn, Mặc Bạch dị ứng với tôm
 hùm mà Tuệ Minh thì lại thích ăn nên anh
 đưa qua cho con bé nuôi, ngày mai rồi làm
 sau”
Tôi gật đầu nhận lấy tôm hùm, mời
 anh ngồi xuống.
Phó Thắng Nam và Chương Nam đã
 từng gặp nhau rồi, hai người đàn ông tuổi
 tác xấp xỉ bắt tay nhau, cả hai cùng mìm
 cười nhẹ.
Nói cho cùng thì hai người vẫn là lần
 đầu tiên chân chính gặp mặt nhau ð nhà
 tôi. Tính tình Chương Nam đơn giản, tán
 gẫu với Phó Thắng Nam đều là vấn đề về
 kinh tế.
Phó Thắng Nam nhìn về phía tôi, đôi
 môi mỏng hiện lên nét cười nhạt: “Trong
 nhà có rượu không?”
Tôi gật đầu: “Rượu nho được không?”
 Vì trước đây nho trong nhà quá nhiều, ăn
 không hết nên tôi ủ rất nhiều rượu.
Anh cười bảo: “Được chứ, nhà có
 khách mà không có rượu thì không lịch sự
lãm.”
Chương Nam hơi sửng sốt một chút,
 bộ dáng hình như có hơi ngoài ý muốn.
Tôi cười cười đứng dậy đi lấy rượu, lúc
 quay lại thì thấy hai người đang tán gẫu,
 nội dung cuộc nói chuyện hầu như đều là
 tôi cả, có vẻ rất hòa hợp.
Tôi ngồi lại trên ghế, Chương Nam
 nhìn tôi rồi cười nói: “Quen biết nhau lâu
 như thế rồi vậy mà anh lại không biết em
 không thể ăn tôm hùm.”
Tôi nhìn Phó Thắng Nam, thấy anh
 đang hạ con ngươi mờ bình rượu, ánh mắt
 ôn nhuận như ngọc, khí chất tao nhã.
Tôi nhìn Chương Nam rồi đáp: “Cũng
 không phải là hoàn toàn không thể ăn, Tuệ
 Minh thích nên thỉnh thoảng vẫn ăn một ít.
Năm đó sau khi sinh con thì lưu lại
mầm bệnh, hải sản thuộc nhóm thức ăn
 tính hàn, ăn vào thì nhiều ít cũng sẽ khó
 chịu nhưng cũng không phải không thể ăn.
Chương Nam cười cười, Phó Thắng
 Nam mở miệng, chủ động rót rượu cho tôi,
 giọng nói nhàn nhạt đầy từ tính: “Mấy năm
 nay cô ấy ở đây phải càm ơn anh đã chăm
 sóc cô ấy.”
Quan hệ giữa tôi và Phó Thắng Nam,
 từ trước tới gið tôi chưa từng nói với người
 khác, trong lòng Chương Nam mặc dù
 cũng có hoài nghi nhưng trước giờ anh ấy
 vẫn là một người quân tử, nếu như tôi
 không nói thì anh ấy tự nhiên cũng sẽ
 không hỏi.
Hai người đàn ông nâng chén uống
 rượu, cũng coi như là hòa hợp.
Vài chén rượu xuống bụng, đề tài và
 bầu không khí đều bắt đầu thân thiện dần,
 ủ đề chung của hai người đàn ông có vẻ
 như rất giống nhau.
Phó Thắng Nam là một kỳ tài thương
 nghiệp ở thủ đô, nếu như nói vài năm đó
 anh ở thành phố Giang Ninh là giấu tài, vậy
 thì bốn năm nay anh ở thủ đô chính là phát
 huy tài năng.
Thời gian bốn năm, anh càng ngày
 càng trở nên tỏa sáng, bốn năm ngắn ngủi
 mà anh đã đưa tập đoàn Phó Thiên trờ
 thành công ty được đưa lên sàn chứng
 khoán, được các nhà đầu tư chú ý nhất,
 gần như toàn bộ các ngành sản xuất anh
 đều đầu tư, cuối cùng kiếm được bộn tiền.
Một người đàn ông như vậy không chỉ
 thu hút ánh mắt của phụ nữ, mà trong nam
 giới cũng rất được ngưỡng mộ.
Hai đứa nhỏ đi ngủ sớm, Tuệ Minh
 quay về phòng ngủ còn Mặc Bạch thì dựa
 vào trên đầu gối Chương Nam, ngủ rất
„ñgon lành.
Thấy vậy hai người cũng không nói
 thêm gì nhiều nữa.
Chương Nam đi về, Phó Thắng Nam
 thì đứng dậy thu dọn chén đũa trên bàn,
 tôi lau bàn rồi nhìn anh: “Phó Thắng Nam,
 anh trờ nên ồn trọng hơn rồi.
Anh nhìn về phía tôi, cười nhẹ rồi hỏi:
 “Anh nên khen em thế nào đây? Em trờ
 nên dịu dàng hơn?”
Tôi bật cười, cảm lấy khăn lau đi vào
 phòng bếp.
Anh thu dọn bát đũa xong thì nhận lấy
 khăn lau từ tay tôi, anh nói: “Anh làm cho,
 em đi rửa tay rồi đi xem Tuệ Minh thế nào.
Tôi biết mình không lay chuyền được
 anh nên cũng không nói nhiều thêm nữa,
 tôi đi rửa tay rồi tới phòng ngủ của Tuệ
 Minh nhìn con bé một chốc.
Lúc ra ngoài thì anh đã thu dọn xong
rồi, anh nằm trong phòng khách, hai mắt
 nhắm lại, hô hấp đều đều, hình như là đã
 ngủ rồi.
Tôi xoay người đi vào phòng ngủ ôm
 thảm lông tới đắp lên trên người anh, chỉ
 mới vừa chạm vào bờ vai anh thì người đã
 tỉnh rồi.
Tránh không kịp, bốn mắt nhìn nhau,
 trong lúc nhất thời tôi không biết phải làm
 sao, tôi hơi sững sờ.
Con ngươi của anh như mang theo
 ánh sáng, vô cùng sáng ngời, anh nói với
 tôi: “Vài lần gặp được em trong mơ, nhưng
 khi tỉnh lại thì không thấy em đâu, lúc đó
 anh vẫn luôn thất thần thật lâu.”