Chương 312: Quãng thời gian yên bình tại Hoàng An (S)
Tôi cười cười xách giỏ xách lên, ôm
 trái dưa hấu mới vừa hái lên đi về phía cậu
 ấy: “Sao cậu lại tới đây vậy? Không phải
 cậu nói gần đây công việc rất bận rộn
 sao?”
Cậu ấy thả bé Tuệ Minh xuống dưới rồi
 tiếp nhận giỏ xách từ trong tay tôi như thói
 quen, cậu ấy mờ miệng nói: “Tớ biết trái
 cây ở đây của cậu chín cả rồi nên định tới
 ăn ké vài hôm, không được hả?”
“Được chứ”
John mỡ một phòng tư vấn tâm lý ở
 thành phố Ninh Giang, mấy năm nay
 hòng khám phát triền cũng rất tốt.
 Những năm tôi vừa mới tới Hoàng An
cậu ấy vẫn thường xuyên đến thăm Tuệ
 Minh, mấy năm nay thì công việc bắt đầu
 bận rộn, một năm cũng chỉ đến một, hai
 lần mà thôi.
Ăn cơm tối xong lại ăn trái cây, ngày
 hè trời tối muộn, Tuệ Minh ầm ï muốn ra
 ngoài tản bộ.
Dù sao thì mọi người cũng không có
 việc gì nên liền dứt khoát cùng nhau đi dạo
 trong ngõ nhỏ một lát.
Hai bên ngõ nhỏ trồng rất nhiều hoa
 tường vi, giữa hè vừa vặn là lúc đang nở
 hoa đẹp nhất, Tuệ Minh thích chơi ð bên
 này, đặc biệt là thích lôi kéo Chương Nam
 và Mặc Bạch tới chơi cùng.
Bời vì mỗi lần đến đây, chỉ cần con bé
 mờ miệng đòi ăn kem thì Chương Nam đều
 sẽ mua cho con bé.
Chương Nam đi ra từ tiệm bán nước
giải khát, trong tay đang cầm kem, đưa
cho Tuệ Minh và Mặc Bạch mỗi đứa một
 cây, sau đó còn đưa cho tôi một cây nữa.
Tôi không nhịn được mà cười nhẹ, vậy
 mà bản thân tôi lại bị xem như một đứa trẻ.
Tuệ Minh cần thận từng li từng tí liếm
 bơ rồi ngửa đầu lên nhìn Chương Nam, hỏi:
 “Chú Nam, sao mỗi lần chú đều mua kem
 cho mẹ con thế? Mẹ con bảo chỉ có trẻ
 con mới ăn kem thôi, người lớn không ăn
 đâu.”
Chương Nam cười tủm tỉm đáp rằng:
 “Mẹ con cũng giống như con vậy, cũng là
 trẻ con.”
Tuệ Minh không hiều lắm, nhóc con
 nhìn nhìn John rồi lại nói với Chương Nam:
 “Vậy thì chú John và mẹ con lớn như nhau,
 nên chú ấy cũng là trẻ con, vậy sao chú
 không mua cho chú ấy vậy?”
Ngụm nước John chưa kịp nuốt xuống
 bị phun ra, anh nhìn Tuệ Minh rồi nói: “Chị
hai của tôi ơi, chú John đây của chị là đàn
 ông con trai, không phải là con nít nên
 không ăn những thứ đó đâu, chú và mẹ
 con không giống nhau, dù mẹ con có lớn
 thế nào đi nữa thì cũng là trẻ con cả.”
Tuệ Minh như hiểu như không mà gật
 gật đầu.
Màn đêm chậm rãi buông xuống,
 đường phố hai bên ngõ nhỏ đều bắt đầu
 thắp đèn lên, tôi không khỏi thốt lên, mấy
 năm trước tôi và Trần Diệc Hàn hình như
 cũng đã đi qua một ngõ nhỏ dài đằng
 đẳng thế này.
Trong ngõ nhỏ cũng mờ đầy hoa hồng
 màu sắc khác nhau, chỉ là cuối ngõ nhỏ đó
 không có chợ đêm, cũng không có lầu.
“Đang nghĩ gì thế?” John quơ quơ tay
 trước mặt làm tôi hồi phục lại tinh thần.
Tôi phục hồi lại tỉnh thần thì thấy Tuệ
_“”
 Minh và Mặc Bạch đã chạy thật xa rồi,
Chương Nam đi theo phía sau hai đứa trẻ
 đó.
Tôi hậu tri hậu giác mà lắc lắc đầu với
 don.
Cậu ấy nhìn về phía Chương Nam
 đang bảo vệ sau lưng hai đứa nhỏ rồi lại
 nhìn nhìn tôi, không khỏi nhíu mày nói:
 “Nhâm phẩm, tướng mạo đều rất được,
 ngoại trừ tuồi tác có hơi lớn một chút thì
 thật ra đó cũng là một lựa chọn rất tốt”
Tôi bị một câu không hiểu ra sao của
 cậu ấy làm cho đầu óc hơi mơ hồ, tôi
 không nhịn được mà nhíu mi nhìn về phía
 cậu ấy: “Cái gì?”
Cậu ấy nhún vai: “Tìm đối tượng cho
 cậu đó!”
Tôi buồn cười nói: “Xem ra công việc
 dạo gần đây của cậu thực sự không phải
 rất bận.”
Tôi bĩu môi, John thản nhiên nói: “Thật
 ra tố cảm thấy thế này rất tốt, anh ấy đối
 xử với cậu rất tốt, các phương diện còn lại
 đều tốt cả, mấy năm nay anh ấy chăm sóc
 Tuệ Minh cũng rất chu đáo. Cậu cũng đã
 ba mươi rồi, nếu đã bỏ xuống được những
 chuyện trước kia thì cũng nên trù tính một
 chút cho cuộc đời mình thật tốt, cậu cũng
 nên tìm một người bầu bạn đi, đợi sau này
 Tuệ Minh trường thành rồi thì cậu cũng
 không cô đơn”
Tôi đỡ trán, không thèm đề ý tới cậu
 ấy, đuổi kịp người trước mặt.
Cậu ấy đi theo sau tôi ồn ào nói: “Cậu
 đừng cứ không phản ứng như vậy, tớ nói
 thật đó, Phó Thắng Nam cũng đã sắp đính
 hôn rồi, nếu cậu đã buông bỏ được anh ta
 thì cũng nên suy nghĩ cho tương lai của
 mình chút đi chứ.”
 rất bận.”
Tôi bĩu môi, John thản nhiên nói: “Thật
 ra tố cảm thấy thế này rất tốt, anh ấy đối
 xử với cậu rất tốt, các phương diện còn lại
 đều tốt cả, mấy năm nay anh ấy chăm sóc
 Tuệ Minh cũng rất chu đáo. Cậu cũng đã
 ba mươi rồi, nếu đã bỏ xuống được những
 chuyện trước kia thì cũng nên trù tính một
 chút cho cuộc đời mình thật tốt, cậu cũng
 nên tìm một người bầu bạn đi, đợi sau này
 Tuệ Minh trường thành rồi thì cậu cũng
 không cô đơn”
Tôi đỡ trán, không thèm đề ý tới cậu
 ấy, đuồi kịp người trước mặt.
Cậu ấy đi theo sau tôi ồn ào nói: “Cậu
 đừng cứ không phản ứng như vậy, tớ nói
 thật đó, Phó Thắng Nam cũng đã sắp đính
 hôn rồi, nếu cậu đã buông bỏ được anh ta
 thì cũng nên suy nghĩ cho tương lai của
 mình chút đi chứ”
Thân thể tôi cứng còng, nhưng cũng
 chỉ trong khoảnh khắc mà thôi, tôi lặng
 người vài giây rồi quay đầu nhìn cậu ấy,
 thuận miệng hỏi: “Đính hôn rồi sao?”
Cậu ấy gật đầu: “Đính hôn cùng Mạc
 Hạnh Nguyên, dù sao thì Mạc Hạnh
 Nguyên cũng là trách nhiệm của anh ta,
 mặc dù không có tình yêu nhưng cũng có
 trách nhiệm, kết hôn thì cũng không sao
 cả. Ngược lại là cậu đó, tớ thấy Chương
 Nam rất tốt mà”
Tôi không nói nhiều thêm nữa mà chỉ
 nhẹ nhàng than thờ một hơi, men theo con
 hẻm nhỏ đi về phía trước, bóng đêm càng
 ngày càng đậm.
Đúng thế!
Cũng đã bốn năm rồi, anh ấy bắt đầu
 cuộc sống mới của mình cũng không có gì
 kỳ lạ cả.
Dù gì thì cũng đã trờ thành người qua
đường rồi, nói cho cùng thì nên chúc phúc
cho anh mới đúng.
Tôi ở trong màn đêm lằng lặng ăn hết
 que kem, đột nhiên cảm thấy con ngõ nhỏ
 này có thể chính là đường đời của chính
 tôi.
Trờ về sân nhỏ, Tuệ Minh đi ngủ sớm,
 Chương Nam dắt Mặc Bạch về nhà, John
 lài nhải với tôi cả nửa ngày mới chịu quay
 về phòng nghì ngơi.
Tôi ð trong phòng ngủ ôm lấy cái bụng
 đau âm ï, rất lâu sau cũng không thể hồi
 thần. Đúng vậy, bốn năm rồi, mỗi lần tới kỳ
 kinh nguyệt tôi đều sẽ đau đến mức run
 rầy cà người.
Hôm nay còn ăn kem, sao có thể
 không đau được cơ chứt
Tôi vốn nghĩ rằng có thể giống bình
 thường, đau đến nửa đêm rồi sẽ không
 u nữa, nhưng không ngỡ rằng tôi lại đau
đến hôn mê.
Tôi tỉnh lại ở bệnh viện, John nhìn tôi,
 cậu ấy hơi tức giận: “Cậu không biết mình
 tới kỳ kinh nguyệt thì không thể ăn kem
 sao?”
Tôi mím môi than nhẹ một tiếng:
 “Không đau nữa rồi!”
Cậu ấy trừng tôi một cái, đôi mắt hơi
 đỏ lên: “Tuệ Minh bị dọa đến mức phát
 khóc, bây giờ con bé căn bản không thề rời
 khỏi cậu. Tớ ð ngay cách vách, cậu gọi cho
 tớ một cuộc điện thoại hay hét lên một
 tiếng cũng được, tại sao lại tự mình gắng
 gượng chịu đựng chứ? Bắt đầu từ khi nào
 mà ngay cả đau cậu cũng không lên tiếng
 nữa rồi?”
Đúng thế!
Bắt đầu từ lúc nào mà đến đau cũng
 không lên tiếng nữa?
Tôi cười tủm tìm rồi khe khẽ lắc đầu:
“Tớ không sao đâu, cậu đừng lo lắng!”
Thấy tôi căn bản không nghe lời cậu
 ấy, cậu ấy dứt khoát ngậm miệng, xoay
 người rời khỏi phòng bệnh, rõ ràng là đã
 tức giận rồi.
Chương Nam làm thủ tục xong thì có
 hơi xin lỗi nhìn tôi: “Là do anh sơ ý, không
 đề ý đến điều đó, xin lỗi em!”
Tôi lắc đầu: “Là do tự em thèm ăn,
 không trách anh được. Mặc Bạch đi học rồi
 sao?”
Anh ấy gật đầu: “Tuệ Minh cũng đi rồi,
 nhưng mà con bé rất lo lắng cho em. Lát
 nữa anh tới trường học một chuyến, báo
 cho con bé em không sao rồi.”
“Cảm ơn anh!” chúng tôi nương tựa
 lẫn nhau, tôi không thề rời xa Tuệ Minh,
 Tuệ Minh cũng không có cách nào rời xa
 tôi được.
Anh cười nhẹ: “Lạnh nhạt quá! Em ở
 bệnh viện nghỉ ngơi hai ngày, bên phía
 khách sạn anh xử lý, bên phía Bảo Khiết
 em cũng đừng làm nữa, cứ lo tiếp đãi và
 ngoại giao thôi, như thế cũng nhẹ nhàng
 hơn một ít.”
Lại nói cảm ơn lần nữa tôi sợ anh ấy sẽ
 chê tôi quá mức dong dài mất, nên tôi dứt
 khoát cười cười nói: “Vậy thì phải làm phiền
 anh rồi.”
Anh cười nhẹ rồi bỏ giấy nhập viện
 bên cạnh tôi, than thờ nhẹ một tiếng: “Em
 đấy, không cần cái gì cũng tự mình gồng
 gánh”
Tôi mím môi không nói nữa.
Cũng coi như không phải bệnh gì
 nặng, có .John ở bên cạnh, Tuệ Minh cũng
có người chăm sóc, Chương Nam cũng
thường đến thăm bệnh.
Bốn năm nay, ngày nào tôi cũng đi
 làm, chăm sóc Tuệ Minh, ngược lại là khó
 có được mấy ngày thanh nhàn như thế này,
 không cần phải quan tâm gì cả.
Khi thu xếp đồ đạc xuất viện, John
 nhìn tôi nói: “Bác sĩ nói bệnh này của cậu
 là do năm đó sinh con xong lưu lại, sau này
 phải điều dưỡng thật tốt, đừng tự phế
 mình đi. Cậu mới ba mươi thôi, đừng đề
 chưa đến bốn mươi mà đã già đến không
 ra hình dạng gì”
Tôi cười cười, cũng không nói nhiều,
 chỉ mờ miệng nói: “Buổi tối Tuệ Minh muốn
 ăn cánh gà, lúc chúng ta trờ về thì nhớ đi
 siêu thị một chuyến nha.”
Cậu ấy đỡ trán, nhún vai nói: “Trong
 đầu cậu còn có thể nghĩ cái khác nữa
 không?”
Tôi không đáp, chỉ xách hành lý đi
 xuống lầu.
Chương Nam rất nhiệt tình, đã lái xe
 tới đợi ð dưới lầu rồi. Tôi cũng không tiện từ
 chối, chỉ đành phải lên xe.
Mua cánh gà ở siêu thị xong, đưa tôi
 và John về nhà rồi anh mới đi đón Tuệ
 Minh và Mặc Bạch.