Chương 305: Rốt cuộc thì ai mới là con gái ruột của nhà họ Mạc (2)
Tôi gật đầu, tỏ ý bảo anh cứ đi đi!
Chuyện có liên quan đến mạng người,
 anh không thể đề trễ nải được.
Thấy anh rời đi, Mạc Hạnh Nguyên
 nhìn tôi, trong con ngươi có chứa oán
 niệm: “Cô không nên tồn tại!”
Lời này vô cùng âm u và lạnh lùng, tôi
 bất giác nhướn mi.
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Thấy cô ta đi rồi, tôi có chút nghỉ ngờ,
 mấy ngày gần đây, hình như tôi không làm
 gì đụng đến cô ta mà nhỉ?
Xe cứu thương đến trờ người phụ nữ
 mang thai kia đi, Phó Thắng Nam cũng đi
theo đê theo dõi tình hình, trên đường
 được dọn dẹp sạch sẽ.
Làm tốn mất cả nửa ngày trời, nếu
 muốn đi đến nghĩa trang, thời gian quay về
 cũng không nhiều, nói thêm nữa tôi còn đi
 một mình, nếu như muộn quá, trên đường
 đi một mình cũng không an toàn.
Tôi dứt khoát lái xe đến bệnh viện,
 thuận tiện đến thăm hỏi tình hình cụ thể
 của thai phụ kia luôn.
Bệnh viện!
Thai phụ không phải bị xe đụng trúng
 làm cho bị thương, chỉ là bị sợ hãi nên mới
 bị vỡ nước ối.
Lúc tôi đến nơi, thai phụ đã được đưa
 vào phòng sinh, người nhà của thai phụ kia
 đều đã đến.
Vốn là trách nhiệm của Phó Thắng
 Nam, Trần Văn Nghĩa vừa mới đến nói
Chuyện cùng người nhà của thai phụ, Mạc
 Hạnh Nguyên bị thương nhẹ, được bác sĩ
 đưa đi quan sát thêm.
Giải quyết xong mọi chuyện, Phó
 Thắng Nam mới có thời gian ngồi xuống,
 tôi nhìn anh, im lặng một lúc lâu mới mở
 miệng nói: “Anh lái xe luôn rất ồn định, tại
 sao đột nhiên lại xảy ra chuyện?”
Anh nâng mắt, con người sâu thằm u
 tối đặt lên người tôi, có chút phức tạp, tôi
 đột nhiên sinh ra một dự cảm.
Quả nhiên, im lặng một lúc, anh mờ
 miệng: “Anh và Hạnh Nhiên ở trên xe có
 xảy ra chút tranh chấp!”
Thấp thoáng ngửi được mùi máu, tôi
 bất giác cau mày, đề ý đến ống tay áo màu
 đen của anh đã ướt sẫm lại một mảng lớn.
“Anh bị thương sao?” Tôi mờ miệng,
 nâng tay sờ vào áo anh.
Tay bị anh nắm chặt lấy: “Không có
 chuyện gì cả!” Anh mở miệng, con ngươi
 tối lại một chút.
Tôi cắn môi, cơn giận tích tụ đã lâu
 bỗng dưng bộc phát: “Phó Thắng Nam, có
 phải anh nghĩ là bản thân rất lợi hại, rất đàn
 ông hay không? Bị thương thì đi băng bó
 lại, anh cứ mờ miệng là nói không sao để
 làm cái gì chứ?”
Anh bị cơn giận đột ngột của tôi làm
 cho sửng sốt, mð miệng muốn nói gì đó, bị
 tôi trừng mắt nhìn đành nuốt lại vào trong.
Nâng tay cời áo ngoài của anh ra, tôi
 mới chú ý đến, trên cánh tay của anh đã bị
 rách một mảng da thật lớn, lâu không băng
 bó lại, dịch máu đã đông lại, bởi vì áo anh
 màu đen nên cơ bản không thể nhìn thấy
 được điều gì bất thường.
Nếu như không phải là tôi dựa sát vào
 anh, ngửi thấy mùi máu, tôi căn bản không
thê phát hiện được anh đã bị thương.
Thấy tôi cau có mặt mày, anh mờ
 miệng, giọng điệu dịu dàng: “Chỉ là vết
 thương nhỏ thôi, không đáng ngại.”
“Anh im mồm!“ Tôi rất tức giận, không
 biết là giận vì anh đi cùng Mạc Hạnh
 Nguyên hay là giận vì anh không thương
 lấy bản thân mình.
Thôi thì cứ giận tất vậy!
Tôi kêu y tá đến giúp anh rửa vết
 thương, tây trang cao cấp được thiết kế
 tỉnh xảo bị cắt ra, tính cách của anh vẫn
 luôn lạnh nhạt vô cùng.
Người thân quen dần với tính cách đó
 thì còn đỡ, nhưng cô y tá nhỏ dù sao vẫn
 còn trẻ, bị vẻ lạnh lùng đó của anh làm cho
 tay cũng phát run.
Anh cau mày, dường như đang tức
 giận, một lúc lâu sau nâng mắt nhìn tôi nói:
“Em đên đây đi!”
Cô y tá sửng sốt, dừng động tác đang
 làm trên tay lại, bông tăm được tầm cồn
 nhỏ giọt vô tình rơi trúng miệng vết
 thương.
Phó Thắng Nam cau mày, giọng điệu
 trầm xuống vài phần: “Đề cô ấy tới làm!”
Tôi thờ dài, nhận lấy thuốc nước từ
 trong tay của cô ý ta, cần thận khống chế
 cảm xúc trong lòng, giọng nói trở nên dịu
 dàng: “Cảm ơn cô, cô cứ đi làm việc của
 mình đi, tôi sẽ xử lý vết thương cho anh
 ấy”
Cô y tá nhỏ chạy xa, đầu không dám
 xoay lại nói: “Vâng, vâng!”
Thấy cô y tá nhỏ đã bỏ chạy thật xa,
 tôi nâng mắt nhìn anh, không hề khách khí
 nói: “Em ra tay rất mạnh đấy, đau thì anh
 cũng nên im mồm lại cho em!”
Anh căn môi, con ngươi đen láy sáng
 lên: “Ăn phải thuốc nồ rồi à?“
Tôi không nói gì, cầm lấy bông băng
 rừa sạch vết thương cho anh, may chỉ là
 vết thương ngoài da, nhưng mà da đã bị
 rách một mảng to, nhìn thấy máu thịt lẫn
 lộn.
Sau khi làm sạch vết thương, tôi đứng
 lên, thu dọn tàn cục còn sót lại, ánh mắt
 lạnh nhạt nhìn anh: “Tại sao lại cãi nhau ở
 trên xe?”
Không cãi nhau ở trên xe thì căn bản
 sẽ không dẫn đến kết cục xảy ra tai nạn,
 tôi hiểu rõ tính cách của anh.
Thấy anh cắn môi, không có ý định
 muốn mỡ miệng, tôi bất giác cau mày, còn
 chưa mờ miệng thì có người đã đến cắt
 đứt mạch cảm xúc của tôi.
“Bởi vì cô, tất cà đều là vì cô Thẩm
giận Hinh, cô đúng là đồ sao chổi hại
người.” Mạc Hạnh Nguyên đã xử lý xong
 vết thương của mình, từ trong phòng bệnh
 đi ra.
Khắp mặt đều là oán niệm và thù hận.
Phó Thắng Nam thấy cô ta không xảy
 ra chuyện gì lớn, giọng nói lạnh nhạt:
 “Được rồi, đi về đi!”
“Ha!” Mạc Hạnh Nguyên cười lạnh:
 “Anh tường rằng anh có thể lừa gạt cô ta
 cả đời sao? Giấy không gói được lửa, anh
 có thể giấu được bao lâu?”
Cô cau mày, nhìn Phó Thắng Nam:
 “Anh lừa em chuyện gì?”
Phó Thắng Nam có chút lạnh lùng,
 ánh mắt đặt lên người của Mạc Hạnh
 Nguyên, nhàn nhạt nói với Trần Văn Nghĩa
 đã giải quyết êm xuôi mọi chuyện: “Đưa cô
 Nguyên về đi”
Trần Văn Nghĩa gật đầu đỡ Mạc Hạnh
Nguyên chuẩn bị rời đi, Mạc Hạnh Nguyên
 đầy anh ta ra, giọng nói trào phúng: “Anh
 tường rằng em không nói thì người khác
 cũng không nói ra sao?”
Ánh mắt nhìn về tôi, lạnh lùng chế
 giễu: “Thẩm Xuân Hinh, cô đúng là đồ ngu,
 tất cả mọi người đều xem cô là đồ ngu mà
 lừa gạt, cô tường rằng bản thân rất hạnh
 phúc, rất mãn nguyện rồi đúng không,
 đúng là có đồ đáng thương mài!”
“Dẫn đi!” Phó Thắng Nam mờ miệng,
 trong giọng nói đã nhiễm một ngọn lửa
 giận dữ.
Trần Văn Nghĩa đố Mạc Hạnh Nguyên,
 cưỡng ép cô ta rời đi.
Tôi nhìn vẻ hung hăng trên mặt Mạc
 Hạnh Nguyên, ngầng đầu mờ miệng: “Đề
 cô ấy nói”
Đi về phía Mạc Hạnh Nguyên, tôi kéo
Cô ta thoát khỏi Trần Văn Nghĩa, nhìn Mạc
Hạnh Nguyên hỏi: “Cô muốn nói cái gì?”
Mạc Hạnh Nguyên cười lạnh: “Hỏi tôi
 làm cái gì? Cô có thể hỏi chồng cô mà, anh
 ấy chuẩn bị một bất ngờ khiến cô kinh
 ngạc, tôi nói ra thì còn gì là thú vị nữa”
Tôi xoay đầu, nhìn Phó Thắng Nam:
 “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Về nhà rồi nói!” Phó Thắng Nam mờ
 miếng, nâng tay day day đầu lông mày,
 hiển nhiên là có chút phiền não.
Anh kéo tôi đi vào thang máy, chuẩn
 bị đưa tôi rời đỉ.
Trong lòng tôi có nghi ngờ, bất giác
 đứng yên ở chỗ cũ.
Sắc mặt của Phó Thắng Nam không
 tốt, nhìn tôi, ánh mặt lãnh đạm: “Thẩm
 Xuân Hinh, đi về rồi nói, được không em?”
Tôi cắn môi, trì độn vài giây, sau đó
 theo anh đi vào trong thang máy.
Đi ra khỏi thang máy, Phó Thắng Nam
 đến bãi đậu xe lái xe, tôi đứng trước cửa
 bệnh viện chờ anh, điều mà tôi đang nghĩ
 trong lòng chính là, rốt cuộc anh đang giấu
 tôi chuyện gì,
Trong điện thoại có mấy tin nhắn được
 gửi đến, tôi theo bản năng mờ ra xem, đều
 là văn kiện.
Nhìn dãy số gửi tin đến là số lạ, tôi mờ
 ra xem, là một tấm ảnh, tấm ảnh chụp một
 đứa bé xuất hiện trước tầm mắt của tôi.
Đứa bé trong ảnh rất nhỏ, nhìn qua thì
 giống như là một đứa bé mới vừa chào đời,
 trên trán có một vết bớt màu đỏ, sắc mặt
 tái xanh, đôi mắt khép chặt.
Tiếp sau đó là mấy tấm hình nữa, đều
 là trẻ sơ sinh, còn có video đứa bé được
 đặt trong lồng giữ ấm, có thề nhận ra được
 đây đều là một đứa bé.
Bộp! Tôi như bị một tia sét đánh
trúng, chân tay mềm nhũn, điện thoại cầm
 không chắc, rơi xuống mặt đất.
Trong đầu bắt đầu “ong ong” lên vài
 tiếng, trong não đều là cảnh tường tôi nằm
 trong kho hàng, còn có đứa bé chưa được
 sinh ra kia, cảnh tượng đứa bé nhỏ xinh ấy
 bị ngạt chết.
Vết thương trong lòng lại lần nữa nứt
 toạc ra khiến tôi không thể chịu đựng
 được, tôi thừa nhận, tôi yếu đuối, thậm chí
 còn có chút hèn nhát.
Lúc đầu khi Cố Diệc Hàn hạ táng cho
 đứa bé, tôi không nhìn đứa bé dù chỉ là
 một lần, tôi sợ cả đời sau này của mình sẽ
 không thể vực dậy nỗi, cho nên tôi vẫn
 chưa nhìn mặt nó.
Tôi không nghĩ đến, vào lúc này tôi sẽ
 nhìn thấy thằng bé, thằng bé giống hệt
 dáng vẻ của đứa bé mà tôi hay nhìn thấy ở
„trong mơ, mặt mày giống hệt như đúc ra từ
một khuÔn.