Tôi gật đầu, đề ý thấy anh ta rất cần
 thận đề trứng rán của .John. Tôi rất tò mò,
 không biết làm sao mà hai người lại đến
 được với nhau?
Thấy tôi nhìn mình chằm chằm, Trần
 Húc Diệu mím môi: “Không hợp khẩu vị à?”
Tôi lắc đầu đổi chủ đề: “Thẩm Minh
 Thành giới thiệu một cô gái vào công ty
 anh đúng không?”
Anh ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Cô
 đang nói về cô gái nhỏ tên Vương Yên
 Nhiên sao?”
Tôi gật đầu: “Đúng!”
 Anh ta uống một ngụm sữa nói: “Tôi
 không biết là có chuyện gì, Thẩm
 Minh Thành nói là ý của cô nên tôi nhận.”
Tôi…
Tôi nói như vậy khi nào chứ.
Thấy tôi cau mày, anh ta mờ miệng
 nói: “Hôm nay cô ấy mới tới. Cần tôi sắp
 xếp gì không?”
Tôi lắc đầu: “Không có, tôi tùy tiện hỏi
 thôi”
Truy cập vào truyen.one để đọc nhiều truyện hay nhé.
Anh ta vội vàng muốn đến công ty
 nên đi ngay, tôi và John ăn sớm một chút
 rồi giục cậu ta đến bệnh viện.
Bệnh viện.
Phòng khám phụ khoa.
John bế Tuệ Minh, tôi ngồi đối diện với
 bác sĩ phụ khoa, hơi ngượng ngùng: “Bác
 sĩ ơi, tôi sinh con được bốn tháng, sau đó
 vì con mất sớm nên hết sữa. Bây giờ tôi
 muốn kích thích tiết sữa, liệu có còn được
 không?”
Bác sĩ phụ khoa là một người phụ nữ
 khoảng năm mươi tuổi, bà nhìn .John đang
 đứng bên cạnh tôi và đứa trẻ trong tay cậu
 ta và nói: “Dưới tình huống bình thường
 không có cách nào để kích thích tiết sữa.
 Tất nhiên vẫn có cách, nhiều sản phụ cũng
 nửa năm vẫn có thể kích sữa nhưng còn
 tùy thuộc vào thể trạng của mỗi người.”
Bà ấy ngừng một chút rồi tiếp tục:
 “Chúng tôi không khuyên chị nên thực
 hiện các phương pháp điều trị tiết sữa đặc
 biệt, nhưng chị có thể đề chồng chị thừ,
 đồng thời kết hợp dinh dưỡng và kích thích
 thì sẽ có dấu hiệu có sữa.”
Một lúc lâu sau mới hiểu ra ý của bà
 ấy, tôi không khỏi đỏ mặt, nhưng nghĩ lại
 vẫn nói: “Trong chế độ ăn uống phải chú ý
 những gì?”
“Ăn nhiều thức ăn kích thích tuyến
 sữa, phần là canh kích sữa, còn thêm
thuốc bắc. Ở đây tôi không có canh kích
 sữa, nhưng tôi có thể kê một số loại thuốc
 bắc cho chị. Có người sẽ tìm người xoa
 bóp, nhưng chúng tôi khuyên chị không
 nên, chị đã bốn tháng rồi, nếu người xoa
 bóp không hiều được độ mạnh yếu thì sẽ
 làm tồn thương tuyến sữa. Tôi vẫn khuyên
 chồng chị giúp đỡ, tất nhiên chị cũng có
 thể đề đứa trẻ thử, sức hút của trẻ vừa đủ,
 không đến mức làm chị tồn thương”
Bác sĩ phụ khoa nói xong thì cúi đầu
 kê đơn thuốc, đưa cho tôi: “Trong quá trình
 kích sữa phải chú ý đảm bảo tâm trạng tốt
 và chất lượng giấc ngủ, như vậy hiệu quả
 sẽ tốt hơn!”
Tôi gật đầu, hơi đỏ mặt, cảm ơn và rời
 khỏi bệnh viện.
John ôm Tuệ Minh, ho khan rồi nhìn
 tôi: “Nói như vậy thì cũng hơi khó. Tuệ
 Minh uống sữa bột ba tháng rồi, tuy hơi
nhỏ nhưng cũng nhưng không có chuyện
 gì, hẳn là không sao, hay là quên đi?”
Tôi nhìn Tuệ Minh, mím môi nói: “Tuệ
 Minh là con tôi. Nếu tôi có thể cho nó bú
 sữa mẹ, tại sao lại không cho? Tóm lại phải
 thử một chút, cậu cũng không muốn sau
 này nó lớn lên có thể bị bệnh bất cứ lúc
 nào đúng không?”
Cậu ta gật đầu: “Nói là nói thế, nhưng
 không phải bác sĩ đã nói sao, sẽ làm cậu
 tổn thương. Dù sao cậu cũng đã ngừng
 bốn tháng rồi, bây giờ kích sữa cũng phiền
 phức.”
“Bi thôi!“ Ta không nhiều lời với cậu ta,
 bế Tuệ Minh trong tay cậu ta rồi lên xe.
Cậu ta ngồi vào ghế lái, còn muốn nói
 gì đó, ánh mắt không khỏi nhìn ra khỏi xe
 một lúc.
Tôi nhìn theo vào thấy dưới dãy nhà
 nội trú, người phụ nữ mặc áo bệnh nhân,
người đàn ông mặc vest đen bên cạnh vẫn
 lạnh lùng như thường.
Rõ ràng, người đàn ông đến người phụ
 nữ rồi cùng nhau tản bộ.
John nhìn sang tôi, cau mày: “Bây giờ
 cậu và Phó Thắng Nam thế nào?”
Tôi đóng cửa xe lại, rời mắt khỏi hai
 người ð cửa bệnh viện: “Đang sát bờ vực ly
 hôn”.
Cậu ta cau mày. “Vì mối quan hệ của
 anh ta với Mạc Hạnh Nguyên sao?”
Tôi nhướng mày nhìn cậu ta: “Như vậy
 còn chưa đủ sao?”
Cậu ta khởi động xe, không nói nhiều
 mà chỉ im lặng một lúc: “Nếu còn quan tâm
 thì cứ nói đi. Ly hôn đừng hấp tấp quá.”
Tôi không nói nhiều, lại nhìn xuống
 sàng tòa nhà bệnh viện thấy Phó Thắng
 Nam đã đưa Mạc Hạnh Nguyên vào khoa
nội trú.
 “Bi thôi! Đi về sắc thuốc” Tôi nói với
 tâm trạng không dao động gì.
Sau bao nhiêu năm, tôi đã chết lặng từ
 lâu, tôi không tức giận và thấy cũng không
 cần thiết.
John khẽ thờ dài và khời động xe.
Sau khi đến chung cư Hương Uyền, tôi
 bắt tay vào sắc thuốc theo chỉ dẫn của bác
 sĩ. Tuệ Minh dễ khóc, John kề rằng đứa bé
 sẽ khóc mỗi khi đói và cho uống sữa bột
 thì bé uống chút lại thôi.
Buồi tối Trần Húc Diệu tăng ca, anh ta
 chăm sóc Tuệ Minh tốt nhất, anh ta không
 có ở đây, tôi và John không biết dỗ Tuệ
 Minh thế nào.
Đơn giản là bế bé đi một vòng quanh
 phòng, thật vất và mới dỗ được Tuệ Minh.
Thuốc cũng đã sắc xong, đổ ra một
cái chén lớn, John nhìn tôi nhăn nhó: “Tôi
 đã ngửi được vị đắng rồi, cậu có chắc
 muốn uống không?”
Tôi gật đầu, bịt mũi rồi uống một hơi
 hết sạch, uống hết thuốc thì miệng đều là
 vị thuốc, đắng kinh khủng, may mà John
 nhét cho tôi một viên kẹo.
Uống thuốc xong, dạ dày tôi lại khó
 chịu nên về phòng ngủ nghỉ ngơi. Trần Húc
 Diệu về liền đưa Tuệ Minh và .John ra ngoài
 đi dạo.
Khi tôi nhận được cuộc gọi của Phó
 Thắng Nam thì tôi đang chuẩn bị chìm vào
 giấc ngủ, mơ màng nghe điện thoại, tôi có
 chút cáu kỉnh: “Có chuyện gì vậy?”
“Xuống đi, chúng ta nói chuyện!” Anh
 nói giọng trầm thấp.
“Hôm khác đi, hôm nay tôi không
 muốn di chuyển.” Dù sao cũng phải cãi
au nên cứ đợi vài ngày nữa cho nha
nguôi giận, đến lúc đó sẽ tốt hơn.
“Tôi lên đấy”
Tôi…
“Chờ một chút!“ Tôi đành đứng dậy,
 mặc quần áo rồi đi xuống lầu.
Tôi rất ngạc nhiên khi anh lại biết tôi ở
 đây. Mùa đông ð Thành phố Giang Ninh
 trời không lạnh như vậy, Phó Thắng Nam
 mặc một chiếc áo len đen và áo khoác
 sẫm màu, anh lạnh lùng dựa vào xe châm
 thuốc, đầu mầu thuốc vẫn sáng đốm lửa
 nhỏ.
“Làm sao vậy?” Tôi có chút cáu kỉnh,
 không biết có phải do uống thuốc không
 mà cảm thấy hơi bực bội.
Nhìn thấy tôi, anh gầy tàn thuốc, sau
 đó ném vào thùng rác bên cạnh, đứng
 thẳng người, cời áo khoác khoác lên người
 tôi: “Sao em không mặc nhiều một chút?”
Tôi mím môi: “Có gì thì cứ nói đi!”
 Tôi không có kiên nhẫn đề đứng đây
 nói chuyện với anh.
Anh nhướng mày, không nhìn ra được
 vui mừng hay tức giận: “Về chung cư Sơn
 Thủy đi.”
“Tôi còn có việc!”
Tôi nói xong rồi cời áo khoác đưa cho
 anh: “Tôi sống ở đây rất tốt.”
Tôi thực sự rất đau đầu khi về đối mặt
 với anh.
Anh cau mày, có chút tức giận: “Thầm
 Xuân Hinh, em đã kết hôn rồi, em không
 biết em đã là vợ rồi sao? Sống với hai
 người đàn ông thế này, em nghĩ có hợp lý
 không?”
“Không thích hợp?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, cảm thấy
 không có vấn đề gì: “Phó Thắng Nam, tôi
đã nói rồi, nếu anh không hài lòng thì có
 thể ly hôn, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể ký.