“Bốp!” Cái tát này là do Mạc
 Hạnh Nguyên gây ra, cô ta không
 còn nước mắt nữa, nhìn anh bằng
 ánh mắt không thể tin được rồi liên
 tục lắc đầu: “Phó Thắng Nam, sao
 anh có thể làm như vậy? Làm sao
 anh có thề làm như vậy?”
“Đồng chí công an, hãy để
 chúng tôi giải quyết vấn đề này
 nột cách riêng tư. Tôi là cha của bị
 hại. Tôi sẽ tìm hiểu về vấn đề này,
không cần làm phiền đến các anh
đâu.” Cuối cùng Mạc Đình Sinh
 cũng mở miệng.
Đọc Full tại truyen.one
Ánh mắt của Lâm Uyên có
 chút phức tạp nhìn tôi, rồi cũng gật
 đầu nói với hai vị công an: “Làm
 phiền hai anh đến một chuyến rồi.
 Chúng tôi tự giải quyết chuyện này
 là được rồi.”
Mạc Hạnh Nguyên sững sờ
 nhìn hai người, ngay cả Phó Bảo
 Hân, Trịnh Tuấn Anh, và Kiều Cảnh
 Thần cũng sửng sốt, nhất thời nhìn
 vợ chồng mà họ Mạc với ánh mắt
 không thể tin được.
“Cha mẹ, hai người đang nói
cái gì vậy? Con là con gái của hai
 người, sao hai người có thể làm
 như thế?” Mạc Hạnh Nguyên sụp
 đổ, vừa khóc vừa kéo quần áo của
 Lâm Uyên: “Là mẹ nói với con, trên
 đời này không ai được làm tổn
 thương con, nếu có thì người đó sẽ
 chết không toàn thây. Mẹ, mẹ nhớ
 không?”
Ánh mắt của Lâm Uyên có
 chút phức tạp, bà ta kéo tay Mạc
 Hạnh Nguyên rồi nhìn Mạc Đình
 Sinh.
Mạc Đình Sinh nhìn hai vị
 công an, trầm giọng nói: “Mời hai
anh trở về, chuyện này chúng tôi
 sẽ giải quyết riêng tư thôi.”
Hai vị công an đoán chừng
 cũng không muốn quản chuyện
 này, họ lập tức gật đầu: nói: “Vậy
 được rồi, không làm phiền mọi
 người nữa.”
Nhìn thấy hai công an rời di,
 Mạc Hạnh Nguyên hoàn toàn
 không còn chút bình tĩnh nào nữa,
 dùng ánh mắt lạnh lùng và khiếp
 sợ nhìn những người trong phòng
 bệnh, rồi đập mạnh mọi thứ trên
 bàn cạnh giường xuống đất.
Cô ta tức giận hét lên: “Các
người cút đi, cút hết cho tôi, đồ dối
 trá, đồ giết người, các người là một
 đám dối trá.”
Phó Thắng Nam lạnh lùng nói:
“Em muốn thế nào, anh sẽ cố gắng
 thỏa mãn em.”
Mạc Hạnh Nguyên nở nụ cười,
 cười còn xấu hơn cả khóc: “Tôi
 muốn gì? Tôi muốn cái mạng của
 cô ta, tôi muốn cô ta phải chết, anh
 có thể thỏa mãn tôi không?” Cô ta
 chỉ vào tôi, có chút đau lòng.
Phó Thắng Nam cau mày, vẻ
 mặt hơi lạnh lùng: “Mạc Hạnh
 Nguyên, mọi thứ đều có giới hạn.”
Phó Thắng Nam nhìn tôi và
 cau mày: “Thẩm Xuân Hinh, em
 câm miệng đi!”
Mạc Hạnh Nguyên mỉm cười:
 “Được? Tốt lắm, cô lại đây, tôi sẽ
 đâm cô một nhát, chúng ta coi như hòa.
Sau đó, cô ta rút kim tiêm
 truyền dịch ra, lạnh lùng nhìn tôi:
 “Không có dao, tôi không cần dao,
 tôi sẽ dùng kim. Thẩm Xuân Hinh,
 cô chịu một nhát kim đâm của tôi
 thì chúng ta coi như hòa.”
Tôi đi về phía cô ta mà không
hề cảm thấy sợ hãi, cô ta nhìn tôi
rồi nở nụ cười man rợ.
Khi ống tiêm kia sắp đâm vào
 mắt tôi thì xung quanh vang lên
 một hồi hơi thờ dốc.
Phó Thắng Nam nhanh tay lẹ
 mắt nắm lấy ống tiêm và giật khỏi
 tay cô ta, máu chảy ra khỏi lòng
 bàn tay.
Thấy vậy, mọi người thờ phào
 một hơi, Lâm Uyên đột nhiên gục
 trong vòng tay Mạc Đình Sinh,
 dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi:
 “Cô đi đi, chuyện này cứ như vậy
 mà quên đi.”
Mạc Hạnh Nguyên tức giận:
“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Cô ta
 muốn giết con, sao mẹ có thể để
 cô ta đi như thế?”
“Con câm miệng đi.” Lâm
 Uyên nhìn cô ta, trong mắt lộ ra vẻ
 chán ghét: “Không phải là nửa đêm
 nửa hôm con đi tìm cô ấy, cô ấy sẽ
 làm con bị thương sao? Tại sao cô
 ấy lại làm tổn thương con, trong
 lòng con không biết rõ sao?”
Mạc Hạnh Nguyên không thể
 tin được, vừa ngạc nhiên vừa hoài
 nghỉ người trước mặt có phải mẹ
 của mình hay không.
Như thể nhận ra cảm xúc của
mình đã qua, Lâm Uyên ngừng nói
 những lời chỉ trích, nhìn Mạc Hạnh
 Nguyên và nói: “Hạnh Nguyên, bây
 giờ con không sao là tốt rồi, chỉ cần
 ở trong bệnh viện những ngày này
 để phục hồi sức khỏe, đừng quan
 tâm về những chuyện khác.”
Mạc Hạnh Nguyên là ai? Mấy
 năm nay cô ta ð bên cạnh Phó
 Thắng Nam, được ôm trong lòng
 bàn tay bao nhiêu năm như vậy,
 tính tình cô ta sẽ không chịu cúi
 đầu khuất phục, làm sao có thể
 nguôi ngoai nỗi uất hận chỉ vì một
 vài lời nói của người khác được chứ.
Nhìn tôi, cô ta nð nụ cười giễu
 cợt: “Cô cho rằng chỉ cần mọi
 người giúp cô thì cô sẽ không bị đi
 tù sao? Thầm Xuân Hinh, cô đừng
 quên, con dao cô đâm tôi đều có
 dấu vân tay của cô, chỉ cần tôi giữ
 được điều đó, tôi không tin những
 người ð đây có thể giết chết tôi.
 Chỉ cần tôi không chết, tôi nhất
 định sẽ kiện cô ra tòa tội cố ý giết
 người, cũng đủ khiến cô ăn cơm tù
 vài năm.”
“Tách!” Một âm thanh đột
 ngột vang lên, ly nước đặt trên bàn
 bị Phó Thăng Nam làm vỡ.
Anh nhặt một mảnh vỡ nhọn
 trên mặt đất lên, thờ ơ nhìn Mạc
 Hạnh Nguyên rồi nói: “Vết thương
 của em phải khâu bảy mũi phải
 không?”
Mạc Hạnh Nguyên nhìn anh:
 “Ý anh là gì?”
“Em muốn một mạng đổi một
 mạng, hiện tại thì không được rồi,
 dù sao em cũng chưa chết. Vậy thì
 thế này đi, vết thương của em sâu
 bao nhiêu, anh sẽ rạch sâu bấy
 nhiêu, như vậy vừa lòng em chưa?”
Nói xong, Phó Thắng Nam vén
áo lên, hướng mảnh vỡ kia vào
 bụng của mình.
Tôi mờ to mắt và lao vào can
 ngăn, nhưng không được, anh vẫn
 cứ rạch vào.
Mạc Hạnh Nguyên nhìn anh
 với ánh mắt không thể tin được,
 trong mắt đầy vẻ đau thương: “Cô
 ta thực sự quan trọng với anh như
vậy sao?”
Phó Thắng Nam ôm vết
 thương, máu tươi chảy ra từ ngón
 tay. Tôi nhìn anh, trong lòng đau
 đớn không nói nên lời, muốn kéo
anh đi băng bó.
Anh giữ tôi lại và nhìn Mạc
 Hạnh Nguyên nói: “Cô ấy là vợ của
 anh. Cô ấy đã cưới anh. Anh sẽ
 gánh chịu mọi đau đớn và sai lầm
 của cô ấy. Điều anh có thể làm là
 cố gắng hết sức đề bảo vệ cô ấy.
 Dù cô ấy tốt hay xấu thì cũng
 không thể thay đồi sự thật rằng cô
 ấy là vợ của anh.”
Hai mắt tôi đỏ hoe nhìn vết
 thương của anh, vừa đau lòng vừa
 tức giận: “Phó Thắng Nam, ai
 muốn anh gánh thay cho em? Họa
 do em gây ra, em sẽ tự mình gánh
 lấy, ai bảo anh nhúng tay vào?
thôi sao, một mình em tự gánh chịu
 được.”
Sau đó tôi quay người rời đi,
 định bụng đi tự thú.
Phó Thắng Nam túm lấy tôi rồi
 cất giọng trầm thấp và lạnh lùng:
 “Câm miệng!”
Nhìn Mạc Hạnh Nguyên, anh
 mím môi nói: “Nếu em cảm thấy
 vết thương này còn chưa đủ, anh
 có thể đâm sâu hơn.”
“Cút ngay!” Mạc Hạnh
 Nguyên hét lên, cảm xúc đã kích
 động đến tột cùng: “Cút hết cho
 tôi, tôi không muốn gặp ai cả.”
Quân áo của Phó Thắng Nam
 dính đầy máu, những mảng máu
 lớn chảy dài trên mặt đất. Trịnh
 Tuấn Anh gọi bác sĩ đến, thấy tay
 anh vẫn đang đè lên mảnh vỡ thủy
 tỉnh, anh ta gầm lên: “Cậu còn ấn
 vào, không muốn sống nữa sao?”
Phó Thắng Nam không nói lời
 nào, chỉ nhìn Mạc Hạnh Nguyên,
 hiển nhiên là chờ Mạc Hạnh
 Nguyên buông bỏ không truy cứu
 chuyện của tôi.
Mạc Hạnh Nguyên nhìn anh
 với ánh mắt tuyệt vọng và đau đớn,
cô ta cố gắng nhặt những mảnh
thủy tình trên mặt đất rồi lao về
 phía anh.
Tôi vẫn luôn ð bên cạnh Phó
 Thắng Nam, vì vậy tôi đứng chắn
 trước mặt anh, và những mảnh
 thủy tỉnh đó dính trên cánh tay của
 tôi, khiến tôi toát mồ hôi lạnh.