Nhìn xem, tất cả mọi chuyện
 xảy ra bất ngờ thế này lại giống
 như đã được chuẩn bị từ trước vậy.
 Tôi bỗng nồi lên suy nghĩ muốn
 giết người, Phó Thắng Nam vừa đi
 đến đã nhìn thấy tôi đâm Mạc
 Hạnh Nguyên bị thương.
 Máu của Mạc Hạnh Nguyên
 đã chảy xuống thành một vũng,
 tạo thành một màu đỏ chói mắt.
 Cô ta từ từ mất đi ý thức rồi ngất đi,
 con dao nhỏ vẫn cắm trên bụng
 của cô ta.
 Phó Thắng Nam ôm lấy cô ta
 với vẻ mặt âm trầm, anh nhìn dì
 Triệu đang sợ hãi không biết phải
 làm gì, trầm giọng nói: “Mau gọi xe
 cứu thương!”
 Tôi nhìn bọn họ với tâm trí rối
 loạn, không nghĩ những chuyện
 này lại đáng sợ đến mức nào mà
 chỉ cảm thấy Mạc Hạnh Nguyên
 nhất định phải chết, chỉ cần cô ta
 chết thì thế giới của tôi sẽ trở lên
 yên bình.
 Phó Thắng Nam bế cô ta lên,
 đôi mắt âm trầm lạnh lùng nghiêm
 nghị nhìn về phía tôi, đôi môi mỏng
 hơi nhếch lên, không nhìn ra bất kì
 cảm xúc nào.
 Bốn mắt nhìn nhau, đều là sự
 lạnh lùng.
 Đột nhiên tôi cảm thấy rất
 muốn cười, muốn cười thật to
 nhưng lại không thể nào bật cười
 được. Tôi khẽ cười, trong lòng ngập
 tràn vui mừng mà không phải sợ
 hãi.
 Anh nhìn tôi, khuôn mặt điển
 trai tràn đầy khí lạnh, lạnh lùng đến
 cực điềm, lông mày nhíu lại lộ ra vẻ
 phẫn nộ, trách cứ và thờ ơ.
 Nhìn vào ánh mắt của anh,
 trong lòng tôi dường như có một
 con dao nhỏ đâm từng chút một,
 mỗi một lần đâm vào là cơn đau
 đớn bắt đầu lan tràn ra khiến tôi
 cảm thấy vô cùng khó thờ.
 Tôi hít một hơi dài, đau đớn
 nhìn anh đưa Mạc Hạnh Nguyên đi
 ra khỏi biệt thự, cơ thể của tôi bắt
 đầu mềm nhũn, không chịu được
 mà ngồi xuống đất.
 “Cô chủ.” Dì Triệu kêu lên,
 chạy đến đỡ tôi dậy, đau lòng nhìn
 tôi nói: “Đừng sợ, sẽ không có
 chuyện gì đâu, sẽ không có
 chuyện gì đâu!”
 Tôi lắc đầu, tôi không hề lo
 lắng cho Mạc Hạnh Nguyên sẽ như
 thế nào mà tôi sợ Phó Thắng Nam.
 Mạc Hạnh Nguyên nói đúng, cho
 dù đã qua bao nhiêu lâu, chỉ cần
 Mạc Hạnh Nguyên gặp chuyện
 không may, Phó Thắng Nam sẽ
 cảm thấy lo lắng và đau lòng, tôi
 hoàn toàn kém xa cô ta.
 Anh không buông xuống
 được, càng không thể nào buông
 xuống được.
 Ngẩng đầu lên nhìn dì Triệu,
 giọng nói của tôi bỗng trờ lên
 nghẹn ngào, đè lên chỗ đau ở
 trước ngực nói: “Dì Triệu, nơi đây
 đau quá!”
 Bà ấy ôm lấy tôi rồi nâng tôi
 dậy, dìu tôi ngồi lên ghế sô pha.
 Bên ngoài vang lên tiếng
 chuông báo động ầm ï, khu biệt
 thự vốn rất yên tĩnh nay lại bị tiếng
 còi kêu chói tai làm phá vỡ sự yên
 tĩnh vốn có.
 Sau khi tiếng còi báo động rời
 đi, Phó Bảo Hân bước vào, trên
 người vẫn còn đang mặc quần áo
 ngủ, ánh mắt rơi vào bàn tay dính
 đầy máu tươi của tôi.
Bà ta hít một hơi nhẹ, giọng
 nói mang theo sự trách cứ: “Giết
 người thì đền mạng, cho dù cô có
 hận cô ta đến xương tủy thì cũng
 không cần phải ra tay trắng trợn
 như vậy chứ. Nhà họ Mạc sẽ không
 bỏ qua đâu.”
 Tôi mím môi không nói một
 câu nào, tâm trạng đang dần bình
 tĩnh lại.
 Không phải Phó Thắng Nam
 không yêu Mạc Hạnh Nguyên,
 nhiều năm chăm sóc làm bạn với
 nhau như vậy, sao có thể nói
 buông là buông được chứ. Chẳng
 qua anh đã che giấu quá tốt, biến
 trách nhiệm và sự áy náy đối với tôi
 thành tình yêu cho nên mới chuyền
 những điều tốt đẹp dành cho Mạc
 Hạnh Nguyên sang người tôi.
 Tôi coi những điều tốt đẹp của
 anh trờ thành tình yêu của anh
 dành cho tôi mà không bao giờ
 nghĩ rằng, một khi gặp chuyện gì
 đó, lựa chọn của Phó Thắng Nam
 sẽ nghiêng về Mạc Hạnh Nguyên
 mà không cần bất cứ lý do nào cả.
 Phó Bảo Hân thấy tôi im lặng
 không nói cũng biết lúc này tôi
 không thể nghe lọt tai bất cứ điều
 gì, khẽ thở dài một hơi, bước vào
 phòng ngủ thay quần áo rồi đi ra.
 Tôi đứng ð đó ngần người một
 lúc lâu, dì Triệu ð cạnh tôi, bà ấy
 nhìn thấy tôi đi ra ngoài thì vội
 vàng ngăn tôi lại, lo lắng nói: “Cô
 chủ, cô muốn đi đâu?”
 “Đi bệnh viện.”
 Bà ấy vội vàng ngăn cản: “Cô
 đừng đi, bây giờ cậu chủ và nhà họ
 Mạc có lẽ điều đang rất giận dữ,
 bây giờ cô đến đấy chỉ khiến mọi
 chuyện trở lên xấu đi thôi. Nghe lời
 tôi, cô ð nhà đi, có chuyện gì thì đợi
 mọi người tỉnh táo lại rồi xử lý, có
 được không?”
 Tôi ngồi ở trên ghế salon, vùi
 mặt vào trong lòng bàn tay, đầu và
 ngực đều đau đến mức khó chịu,
 biệt thự cũng trở lên yên tĩnh một
 cách lạ thường.
 Mọi chuyện cứ theo nhau mà
 ùa đến làm tôi không biết phải làm
 Sao.
 Rất lâu sau, trong biệt thự
 truyền đến tiếng bước chân, giọng
 nói của dì Triệu truyền đến: “Bác sĩ
 Tuấn Anh, hôm nay cậu không đến
 bệnh viện à?””
 Một cái bóng khổng lồ bao
 quanh tôi khiến tôi cảm thấy hơi
 bực bội, ngước mắt lên nhìn thân
 thể thon dài của Trịnh Tuấn Anh
 đứng ở trước mặt của tôi, khá lạnh
 lùng và xa cách.
 Tôi nhìn chằm chằm vào vết
 máu ở trên tay, lạnh lùng nói: “Nếu
 như anh đến để buộc tội và truy
 cứu trách nhiệm thì phiền anh đi
 tìm luật sư đến đàm phán, tâm
 trạng của tôi đang không tốt,
 không thể đảm bảo chuyện sẽ
 không tấn công khiến anh bị
 thương đâu.”
 Trịnh Tuấn Anh: “..”
 Anh ta nhìn tôi, ánh mắt thâm
 thúy bất đắc dĩ, nửa ngày sau mới
 nói: “Ồ chỗ này không có dao, cô
 định ra tay như thế nào?”
 Tôi mím môi, có chút bực bội,
 không nói gì nữa.
 Anh ta ngồi vào vị trí bên cạnh
 tôi, dì Triệu đến rót cho anh ta một
 cốc nước. Anh ta nhẹ nhàng cầm
 lên uống một hớp, nhưng không
 nói câu gì.
 Tôi nhìn anh ta, hơi nhíu mày:
 “Không phải anh đến đề giáo huấn
 tôi chứ?”
 Anh ta nhướn mày: “Vì sao tôi
 lại đên giáo huấn cô? Người bị
 thương cũng không phải là người
 phụ nữ của tôi.”
 Tôi: “..”
 “Cho nên, anh đến đây để chê
 cười tôi?”
 Anh ta “A” lên một tiếng, cười
 lạnh nói: “Nhìn tôi trông giống
 người rảnh rỗi như vậy sao?”
 Cũng không phải, vậy chính là
 đến hóng hớt chuyện.
 Bên trong sân truyền đến
 tiếng bước chân dồn dập, không
 cần nghĩ cũng biết đó là Phó
 Thăng Nam.
 Trên tay anh còn dính đầy
 máu, thân hình cao lớn từ bên
 ngoài đi vào, vẻ u ám trên khuôn
 mặt lộ ra hơi thờ người lạ chớ đến
 gần.
 Anh mím môi, lạnh lùng nhìn
 về phía tôi mờ miệng nói: “Đến
 bệnh viện!”
 “Không đi!”
 Anh hạ giọng, có thể cảm
 nhận được anh đang kìm nén cảm
 xúc: “Đi!” Sau đó hoàn toàn không
 thèm quan tâm tôi có đồng ý hay
 không, trực tiếp kéo tay tôi lôi đi.
 Anh kéo cổ tay tôi đi đến phía
 sân, ném tôi vào trong xe rồi khởi
 động xe rời đi, một đường thằng
 đến bệnh viện.
 Mạc Hạnh Nguyên được đưa
 vào phòng cấp cứu, vẫn còn đang
 ð bên trong, Phó Thắng Nam nắm
 lấy tay của tôi, có lẽ do vô cùng tức
 giận nên sức nắm vô cùng lớn.
 Cổ tay của tôi đã đau đến
 mức run lên, nhẫn nhịn không nổi
 nữa, tôi tức giận nói: “Anh buông
 tay ra trước được không, nếu cô ta
 chết thì em đền mạng cho cô ta,
 anh không cần phải hành hạ em như vậy.”
 Nghe thấy giọng nói của tôi,
 anh quay đầu lại nhìn tôi, ý thức
 được động tác của mình vô cùng
 thô bạo, anh buông tay của tôi ra.
 Do anh dùng sức quá mức lên
 trên cổ tay của tôi bị bầm tím một
 mảng lớn, đặc biệt chói mắt.
 Anh nhíu mày, có lẽ không
 không ngờ sẽ như thế này, đôi mắt
 đen hơi rủ xuống: “Xin lỗi, tôi…”
 Tôi mím môi, nhẹ nhàng nói:
 “Không sao, đau thế này không
 chết được.”
 Anh cay mày, sự lạnh lùng ở
 trong mắt vô cùng nồng đậm, đôi
 môi mỏng mím thật chặt, đè nén
 lửa giận: “Thẩm Xuân Hinh, sao em
 có thề hạ tay xuống được vậy, cô
 ấy đã không còn đứa con, mẹ của
 cô ấy cũng đã nhận được sự trừng
 phạt rồi, em… quá đáng lắm đấy.”
 Tôi cười lạnh: “Quá đáng sao?
 Tôi chỉ cảm thấy lúc nãy mình ra
 tay vẫn còn quá nhẹ, còn có thề để
 cho cô ta có cơ hội được cứu nữa
 mà.”
 Trong lúc nhất thời tức giận
 đến nghẹn lời, anh dừng một chút,
 nói: “Giết người thì phải đền mạng,
 em thật sự cảm thấy Mạc Đình
 Sinh là người dễ trêu như vậy sao?
 Ông ta tìm con gái hơn hai mươi
 năm, nếu như có chuyện gì không
 hay xảy ra, em nghĩ người nào có
 thể bảo vệ được em?”
 Tôi nhàn nhạt mỡ miệng,
 không sợ chết nói: “Nếu Mạc Hạnh
 Nguyên thật sự chết, đền mạng thì
 đền mạng. Một người không có
 gánh nặng trên người mà chết di
 như em lại còn có thể mang theo
 cô ta chết cùng thì đó chính là
 chuyện có lợi nhất.”
 Anh trợn mắt, một sự thất
 vọng thể hiện rõ trên khuôn mặt:
 “Không hề lo lắng? Thẩm Xuân
 Hinh, em đúng là con người không
 tim không phổi, những người bên
 cạnh em em coi họ trở thành cái gì
 chứ?”
 Tôi có chút bực bội, ngồi trên
 ghế, hoàn toàn bỏ ngoài tai những
 lời chỉ trích của anh.