Chương 247: Mạc Hạnh Nguyên rảnh rồi gây sự
Anh ta gật đầu nhưng lại hơi
 thất thần.
Chiếc xe đậu ở tầng dưới khu
 biệt thự nơi anh ta ở, tôi nhìn anh ta
 thì thấy đôi mắt anh ta rũ xuống,
 con ngươi màu đen ngập ngừng
 sâu thằm như có điều gì đó đang
 khắc khoải trong đầu.
Một lúc lâu sau, anh ta mới
 hoàn hồn, nghiêm túc nhìn tôi nói:
 “Xuân Hinh, em còn hận anh sao?”
Ạ. ” SỐ
Tôi sửng sốt: “Cái gì?”
“Chuyện một nhà Vũ Linh năm
 đó, cùng với chuyện anh… ngược
 đãi em.” Giọng của anh ta càng
 ngày càng nhỏ, thật không giống
 anh ta chút nào.
Tôi mím môi, hơi chùng mặt
 xuống: “Thẩm Minh Thành, những
 chuyện đó đã qua rồi, đừng nhắc
 tới nữa.”
“Cho nên, em còn hận anh
 không?”
Thấy anh ta nhìn tôi với ánh
 mắt trẻ con, tôi không khỏi sững
 sờ: “Chuyện của năm đó đều đã qua rôi. Dù sao anh chỉ đe dọa chứ
 không làm tồn hại đến tôi, nhưng
 với Vũ Linh mà nói, chỉ e là cả đời
 này cô ấy cũng không buông bỏ
 được.”
Con người thật sự rất phức
 tạp, đối với Thẩm Minh Thành, lúc
 đầu tôi cũng rất sợ hãi, nhưng bây
 giờ tôi đã phụ thuộc vào anh ta,
 thậm chí trong thâm tâm tôi đã coi
 anh ta như người thân rồi. Từ một
 góc độ nào đó, tôi và Phó Bảo Hân
 thực sự là cùng một loại người,
 người luôn đặt lợi ích của bản thân
 lên hàng đầu.
Anh ta nhìn tôi hồi lâu, có
 phần trầm ngâm: “Nếu trong tương
 lai, em phát hiện ra anh đã làm
 điều gì tổn thương em, em có tha
 thứ cho anh không?”
Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi
 không khỏi trợn mắt nhìn về phía
 anh ta: “Anh đã làm chuyện gì cần
 tôi tha thứ sao?”
Anh ta mím môi, mờ miệng
 nói: “Em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Thấy anh ta không trả lời trực
 tiếp câu hỏi của tôi, tôi cong môi
 nói: “Điều đó tùy thuộc vào mức
 độ sai trái của anh, Thẩm Minh Thành, anh hiểu rõ tôi còn hơn bản
 thân tôi mà. Tôi không thể tha thứ
 cho anh nếu anh làm chuyện quá
 đáng, đúng không? Vì vậy, đừng
 làm bất cứ điều gì làm tổn thương
 tôi, sau này cũng đừng làm, chúng
 ta sẽ là anh em cả đời này, được
 không?”
Anh ta nhìn tôi và không nói gì
 một lúc lâu, chỉ đưa tay ra kéo tôi
 vào lòng, giọng nói rất cần thận và
 kiểm chế: “Ừm, cả đời này chúng
 ta sẽ là anh em. Không có cha mẹ
 cũng không sao, em có anh, có chú
 ba, chúng ta đều là người thân của em ”
Tôi gật đầu, chỉ là bộ dạng của
 anh ta như thế này khiến tôi cảm
 thấy có chút không thực tế, dường
 như anh ta đang giấu điều gì đó
 trong lòng, giấu rất sâu.
Nhưng tôi cũng biết rằng dù
 muốn hỏi cũng không hỏi được gì
 cả.
Khẽ thờ dài một tiếng, tôi giữ
 lại khoảng cách với anh ta: “Được
 rồi, đã muộn rồi, mau về đi!”
Sau khi đưa Thẩm Minh
 Thành trờ về, tôi đi thằng về biệt
 thự.
Đã mười giờ tối, không ngờ
 Mạc Hạnh Nguyên vẫn còn ở trong
 biệt thự.
Thấy tôi trờ về, cô ta chặn tôi ở
 cửa, bày ra vẻ mặt ảm đạm: “Được
 lắm, Thẩm Xuân Hinh, nửa đêm
 mới trở về nhà, bản tính ngông
 cuồng hư hỏng của cô khó có thể
 thay đổi nhỉ. Phó Thắng Nam
 không có ở đây nên cô giống như
 một con ngựa thoát cương được tự
 do ấy nhỉ?”
Mạc Hạnh Nguyên là tình địch
 ít sức khiêu chiến nhất mà tôi từng
 thấy, nếu không phải vì Lâm Trí Tân
thì tôi nghĩ cô ta thực sự không có
 tư cách xuất hiện trong nhà họ Phó
 đâu.
Tôi hờ hững liếc nhìn cô ta, tôi
 thật sự không có tâm trạng nói
 chuyện với cô ta, chỉ thờ ø nói: “Cô
 Hạnh Nguyên có muốn trả tiền
 phòng cho tôi không? Tôi có thể
 cân nhắc bỏ một phòng cho cô ở,
 kẻo ngày nào cô cũng chạy tới
 chạy lui như thế này rắc rối lắm.”
“Cô!” Cô ta tức giận đến mức
 muốn hét vào mặt tôi.
Thế nhưng tôi không cho cô
 ta cơ hội và nói thằng: “Không còn
sớm nữa, mời cô Hạnh Nguyên trở
 về đi.”
Nói xong tôi lập tức hướng về
 phía phòng bếp.
Cô ta vẫn không bỏ cuộc, đi
 theo tôi và kéo tôi: “Thẩm Xuân
 Hinh, tôi không ổn thì cô cũng
 đừng mong sống dễ chịu, không
 phải cô muốn báo thù cho người
 chết sao? Tôi nói cho cô biết, ngay
 cả khi mẹ tôi không nhúng tay vào
 chuyện đứa trẻ đó thì nó cũng
 không sống được đâu. Nó vốn
 không phải là một đứa trẻ bình
 thường.”
“Bốp!” Tôi tát Mạc Hạnh
 Nguyên một cách không thương
 tiếc, nheo mắt, dùng ánh mắt lạnh
 lùng nhìn cô ta: “Mạc Hạnh
 Nguyên, sự nhẫn nại của con người
 cũng có giới hạn, một đứa trẻ đã
 chết rồi mà cô còn muốn quyền
 rủa nó sao? Cô không thấy cô rất
 ghê tờm sao?”
Cái tát này tôi dùng sức khá
 mạnh, khuôn mặt Mạc Hạnh
 Nguyên bị đánh sang một bên,
 thật lâu sau mới quay lại được, cơn
 tức giận của cô ta dường như
 không thể che giấu được nữa,
 thậm chí càng hung hăng hơn:
“Thâm Xuân Hinh, cô dám đánh
 tôi?”
Tôi cố kìm nén cơn tức giận,
 bỏ qua cô ta rồi đi thằng vào bếp,
 trong bữa tối hình như tôi đã uống
 một ít nước đá, lúc này bụng dưới
 của tôi hơi đau.
Phụ nữ thật là phiền phức, mỗi
 lần chu kỳ kinh nguyệt tới là như
 muốn chết đi sống lại thôi.
Dì Triệu vẫn đang đợi, thấy tôi
 trờ lại, bà ấy từ phòng bảo mẫu di
 ra. Lúc nhìn thấy Mạc Hạnh
 Nguyên, bà ấy hơi nhíu mày, nhẹ
 giọng nói: “Cô Hạnh Nguyên còn
chưa đi sao?”
Mạc Hạnh Nguyên không đề ý
 đến bà ấy mà là chặn tôi lại, ôm
 nửa khuôn mặt và bực tức nói:
 “Thẩm Xuân Hinh, cô đánh tôi vì
 tôi làm tổn thương trái tim của cô
 sao? Tôi nói cho cô biết, cô cho
 rằng những thứ thuốc mà Phó
 Thắng Nam cho cô uống trong thời
 gian mang thai là muốn chăm sóc
 cho cô sao? Tôi nói cho cô biết,
 những loại thuốc đó là để khiến
 đứa trẻ phát triển không bình
 thường. Cô thật ngu ngốc làm sao,
 rõ ràng đã phát hiện đứa trẻ phát
 triển dị thường mà vẫn tiếp tục
uông những loại thuốc đó.”
Tôi khẽ nhíu mày, nheo mắt
 nhìn cô ta và nói: “Ý của cô là gì?”
“Ý của tôi là gì sao? Ý tôi là
 thứ hoang dã trong bụng cô chết là
 đáng đời, không ai muốn nó cả, nó
 vốn là thứ thừa thãi. Cô không tin
 thì có thể cho người đi kiểm kiểm
 tra số thuốc còn dư lại. Cô cho
 rằng hiện tại Phó Thắng Nam bao
 bọc che chờ cho cô là vì anh ấy đặt
 cô ở trong tim sao? Không, anh ấy
 đang áy náy, lương tâm đang cắn
 rứt mà thôi.”
Nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của
tôi, nụ cười của cô ta càng thêm trơ
 trẽn: “Thẩm Xuân Hinh, tôi nói cho
 cô biết, đáng đời nhà cô, đứa trẻ
 kia chết cũng đáng đời. Nó vốn
 phải chết, nó không nên tiến vào
 thế giới này.”
Phải, tôi thừa nhận rằng sự tồi
 tệ bị đè nén trong lòng và nhiều
 cảm xúc tiêu cực đã được cô ta
 kích hoạt thành công.
Tôi giơ tay lên nhưng bị cô ta
 ngăn lại, cô ta nð nụ cười chế nhạo
 nói: “Sao thế? Còn muốn đánh tôi
 sao? Cô nghĩ tôi ngu ngốc để cô
 đánh lần nữa sao?”
Ä 4 SỐ
Tôi cười khẩy và nhìn cô ta với
 đôi mắt u ám quỷ dị, giọng nói
 cũng rất thấp: “Không, tôi không
 muốn đánh cô, đánh cô thì nhẹ
 quá. Người như cô, nếu dùng tay
 của tôi đánh thì quá lợi cho cô rồi.”
Nói rồi tôi bước từng bước tới
 gần cô ta, ánh mắt rơi vào con dao
 gọt hoa quả cách đó không xa, tôi
 cười lạnh nhìn cô ta: “Tôi vốn cho
 rằng cô còn sống như thế này thì
 sẽ gây phiền phức cho cuộc sống
 của tôi lắm. Nhưng bây giờ xem ra
 cô không chỉ gây phiền phức, mà
 còn khiến người khác ghê tờm tột
cùng, chi bằng cô đi chết di.”
Dứt lời, tôi không cho cô ta cơ
 hội để phản bác, tôi bất ngờ cầm
 con dao gọt hoa quả đâm cô ta mà
 không chút do dự.
“Thẩm Xuân Hinh.” Giọng nói
 này không phải giọng đang kinh sợ
 của Mạc Hạnh Nguyên, cũng
 không phải của dì Triệu đang sợ tới
 mức nằm co quắp trên mặt đất, mà
 là của Phó Thắng Nam.
Gần như cùng lúc đó, tôi ngần
 người, và con dao đã đâm vào
 bụng dưới của Mạc Hạnh Nguyên.
Gần như cùng lúc đó, một
dòng nước ấm áp truyền vào tay
 tôi, có tiếng tí tách trên mặt đất, đó
 là máu của Mạc Hạnh Nguyên.
Đôi mắt của cô ta mờ to, nhìn
 tôi với ánh mắt không thể tin được,
 cô ta mỡ miệng nhưng không nói
 được lời nào.
Gần như cùng lúc đó, Phó
 Thắng Nam lao đến, đầy tôi ra và
 giữ lấy Mạc Hạnh Nguyên đang
 sắp ngã xuống đất.