“Dì Triệu nấu canh gừng, em
 uống trước rồi hãng ngủ.” Anh đưa
 bát canh lên miệng tôi, giọng điệu
 mang theo sự mê hoặc.
Tôi không thích uống đồ ngọt
 lắm nên uống được vài ngụm thì
 không uống được nữa.
Thấy vậy, Phó Thắng Nam nói:
 “Em ăn trứng gà đi.”
Tôi nhíu mày: “Em đã đánh
 răng rồi, không ăn đâu.”
“Lát nữa tôi đưa em đi đánh
 răng lại, uống rồi đi nghỉ sớm một
 chút.” Thái độ của anh rất cứng
 rắn, không cho phép tôi từ chối.
Ở bên nhau bao nhiêu năm,
 tôi biết nếu cứ tiếp tục dây dưa kéo
 dài như vậy, sau cùng người chịu
 thiệt chắc chắn vẫn là tôi, vậy nên
tôi dứt khoát nghiến răng ăn tiếp.
 Sau khi sày thai, cơ thể tôi vẫn
 chưa hồi phục tốt, mà kỳ kinh
 nguyệt cũng đến cùng lúc khiến cả
 người tôi cứ mê man.
 Mặc dù tôi ngủ rất ngon vào
 ngày đầu tiên nhưng có lẽ do
lượng máu cung ứng không đủ nên
 tôi cảm thấy hơi choáng váng
 chóng mặt.
Phó Thắng Nam bận nhiều
 chuyện, lại sắp chuẩn bị họp
 thường niên nên anh đã phó thác
 cho dì Triệu ở lại trong biệt thự
chăm sóc tôi.
Tôi ngủ được một lúc, sau đó
 nằm trên giường trằn trọc không
 ngủ lại được nữa, cầm điện thoại
 chơi thì đột nhiên có người gọi
 đến.
Tôi bắt máy, nhàn nhạt nói:
 “Tổng giám đốc Lý, chào ông!”
Lý An là một người thông
 minh và khéo đưa đầy, thấy tôi mờ
 lời, ông ta vội vàng cười đáp: “Cô
 Xuân Hinh, hôm qua cô ngủ có
 ngon không? Tôi đây có thể có
 vinh hạnh được mời cô ăn trưa
 không?”
“Được, vậy thì phiển tổng
 giám đốc Lý tốn kém rồi.”
“Đâu có, tôi cảm ơn cô Xuân
 Hinh còn không kịp nữa là!”
Cúp điện thoại, tôi vẫn chưa
 trèo dậy khỏi giường thì Hoàng
 Nhược Vì đã gọi điện tới.
“Thế nào, Lý An đã hẹn gặp cô
phải không?” Cô ấy đi thằng vào
 vấn đề, không hể cảm thấy hồi
 hộp.
Tôi gật đầu, đáp: “Ừm, tin tức
 của cô nhanh thật đấy.”
Cô ấy cười cười: “Tôi chì tình
 cð nghe được tin này vào buồi
 sáng thôi, nghe nói Trần Trường Hà
 đã bị cành sát bắt giam, thu nhập
 bần thìu của ông ta ð cục trong
 mấy năm qua đã lên đến vài nghìn
 tỷ, đủ để cấu thành tội, ước chừng
 khoảng tám năm mười năm nữa
 ông ta không ra được đâu.”
“Nhưng hình như Lý An đã
mất tích, có lẽ là đã nhận được tin
 tức từ trước nên lúc cảnh sát đến
 nhà ông ta thì người đã chạy từ lâu
 rồi. Tôi suy nghĩ một chút, khả
 năng ông ta tới tìm cô là cao nhất!”
Nghe Hoàng Nhược Vi khẳng
 định như vậy, tôi không khỏi tò mò:
 “Làm sao cô đoán ra được ông ta
 sẽ tìm đến tôi?”
Cô ấy cười đáp: “Sau khi
 chuyện của Lâm Đình xảy ra, hẳn
 là ông ta đã nghĩ đến cô. Chỉ có
 điều ông ta đã do dự quá lâu, cho
 nên cuối cùng mới trờ nên nhếch
 nhác thảm hại như vậy. Nếu ông ta
đến tìm cô sớm hơn thì có lẽ người
 bị truy lùng khắp nơi là Lâm Uyên
 chứ không phải ông ta.”
Đúng là chuyện mà Thẩm
 Quang phụ trách là chuyện của
 đám quan lại, còn chuyện của
 thương nhân thì nói trắng ra, cho
 dù ông ta có bị trừng phạt, sau
 cùng cũng không nghiêm trọng
 bằng Trần Trường Hà.
Nếu ông ta đến tìm tôi trước,
 nói không chừng vẫn còn cơ hội
 lấy công chuộc tội.
“Ừm, phía nhà họ Mạc thế nào
rồi?” Tôi tiện miệng hỏi một câu.
Cô ấy nhàn nhạt đáp: “Nghe
nói con gái út của nhà họ Mạc là
 Mạc Thanh Mây đã quay về rồi,
 ông cụ nhà Mạc sáu mươi tuồi mới
 có đứa con gái này nên cô ta được
 cưng chiều như bảo bối, tính cách
 vừa chua ngoa đanh đá vừa xảo
 quyệt, rất khó đối phó. Hình như cô
 ta không quá thích Lâm Uyên và
 Mạc Hạnh Nguyên, cho nên lúc
 quay về đã gây không ít phiền
 phức cho hai người kia.”
Tôi cười nhạt, bước xuống
 giường: “Xem ra dạo này Lâm
 Uyên phải bận rộn rồi.”
Hoàng Nhược Vi cười cười:
 “Trần Trường Hà bị bắt rồi, nếu bà
 ấy chỉ hơi xảy ra chuyện gì đó thì
 có lẽ sẽ bị lộ sơ hờ. Phía vợ của
 Trần Trường Hà, cô định làm gì
 đây? Moi chút chuyện từ miệng bà
 ta chắc là cũng không quá khó.”
“Tôi vẫn chưa nghĩ ra!” Ngước
 mắt lên nhìn thời gian, tôi đáp: “Chỉ
 có điều nếu Lý An đã chủ động
 đến tìm tôi thì chuyện này cũng dễ
 giải quyết thôi, phía vợ của Trần
 Trường Hà hẳn là cũng không
 thành vấn đề.”
Hoàng Nhược Vi ừm một
 tiếng, nói: “Vậy được, cô đi bận
 việc của mình trước đi!”
Tôi gật đầu, vừa chuẩn bị cúp
 điện thoại thì cô ây lại đột nhiên
 lên tiếng: “Đúng rồi, suýt chút nữa
 tôi đã quên nói cho cô biết chuyện
 này.”
“Chuyện gì?”
“Là chuyện liên quan đến
 Trịnh Tuấn Anh, phía nhà họ Phó
 không có chuyện gì lớn đúng
 không?” Cô ấy hỏi dò: “Chuyện
 bên bệnh viện vẫn chưa kết thúc,
 hình như lại xảy ra một chuyện
 khác gây xôn xao rất lớn ð Giang
Ninh. Nghe nói Phó Thiên khai phá
 một công trường, mới khời công
 được hai tháng đã phát hiện con
 cái của những hộ gia đình gần đó
 bị chôn sống, không chỉ có một
 thôi đâu, mà số lượng lại khá nhiều
 đấy. Chuyện này gây ầm ï rất lớn,
 trước mắt xem ra cả tập đoàn Phó
 Thiên đều bị đình lại rồi.”
Tôi khựng lại mất mấy giây,
 trong chốc lát không kịp phản ứng
 lại: “Chuyện xảy ra từ khi nào?”
“Khoảng hai ba ngày trước,
 chuyện này tạm thời vẫn chưa
 công khai, chắc hẳn Phó Thắng
Nam đã đè xuống rồi. Nhưng
 chuyện có liên quan đến tính mạng
 con người không thề giải quyết dễ
 dàng như vậy được, đoán chừng
 lần này Phó Thiên phải chịu đà
 kích không nhò.”
“Được, tôi biết rồi!” Tin tức này
 thực sự khiến tôi cảm thấy không
 thể thoải mái, sao có thể như vậy
 được chứ?
Mấy năm nay Phó Thắng Nam
 đã quản lý tập đoàn Phó Thiên rất
 tốt, lần trước chuyện của bệnh viện
 rất không đúng, sao lần này lại xảy
 ra chuyện liên quan đến mạng
người như vậy?
Nếu chuyện này bị đưa lên
 báo thì e là cả Phó Thiên sẽ sụp đổ
 mất.
“Tôi còn vô tình nghe được
 một chuyện nữa, khoảng thời gian
 cô sày thai, hình như Lý Vũ Linh đã
 đi tìm Trịnh Tuấn Anh, tôi không rõ
 giữa hai người họ đã xày ra chuyện
 gì nhưng sau đó nghe nói Lý Vũ
 Linh đã sinh non.”
Sinh non?
Hô hấp của tôi như ngừng lại,
 nói: “Bệnh viện, công trình, còn có
 chuyện của Vũ Linh, tất cả đều liên
quan đến Trịnh Tuấn Anh sao?”
Hoàng Nhược Vi hơi không
 chắc chắn, ngừng lại một chút rồi
 đáp: “Tôi không biết rõ về những
 tin tức này, bây giờ cách tốt nhất là
 cô đi tìm cô Lý Vũ Linh, hỏi một
 chút về tình hình cụ thể, có lẽ cô ấy
 sẽ biết rõ hơn rốt cuộc đã có
 chuyện gì xảy ra với Trịnh Tuấn
 Anh”
Sau khi cúp máy với Hoàng
 Nhược Vi, tôi gọi điện cho John
 nhưng luôn không có người bắt
 máy.
Ba tháng này, tôi luôn hoài
nghỉ tại sao từ trước đến nay Vũ
 Linh không nói chuyện điện thoại
 trực tiếp với tôi, điều này khiến tôi
 có một loại ào giác hình như bọn
 họ luôn trốn tránh tôi, liệu có phải
 bên trong có uần khúc gì không.
Tôi thực sự nghĩ không thông
 rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rốt
 cuộc tôi đã bỏ lỡ điều gì.
Tôi vốn không muốn tham gia
 vào chuyện của Phó Thắng Nam
 và Trịnh Tuấn Anh, cho dù hai
 người họ có mối thù chưa thể giải
 quyết nhưng họ đã qua lại bao
 nhiêu năm như vậy, Trịnh Tuấn Anh
cũng không thể cạn tàu ráo máng
 với Phó Thắng Nam được.
Ngược lại, tôi càng lo lắng cho
 Vũ Linh hơn, theo tôi thấy cô ấy
 hoàn toàn không có cảm tình với
 Trịnh Tuấn Anh. Cô ấy bụng mang
 dạ chừa như vậy đi tìm anh ta có
 nghĩa là định nói về chuyện của
 đứa bé với anh ta nhưng bây gið
 xem ra, hình như Trịnh Tuấn Anh
 vốn đã coi nhẹ đứa trẻ đó.
Nếu không, sao anh ta có thể
 đề Vũ Linh sinh non, sau khi sinh
 xong Vũ Linh lại rời khỏi thù đô
 chứ.
Tôi không gọi được cho .John
 nên hết thảy mọi chuyện tôi đều
 phải dựa vào phỏng đoán.
Lý An gửi địa chì cho tôi, sau
 khi chỉnh trang một chút tôi liền ra
 ngoài.
Trong phòng bao của nhà hàng.
Vì trễ mất vài phút trên đường
 nên lúc tôi tới, Lý An đã ð đó rồi. Tôi
 đẩy cửa phòng bao bước vào,
 dường như Lý An đã đợi rất lâu.
 Nhìn thấy tôi, ông ta đứng bật dậy,
 lộ rõ vẻ nôn nóng, nói: “Cô Xuân
 Hinh, cô tới rồi!”
Tôi gật đầu, đi đến bên bàn
 ngồi xuống, ông ta cười cười, nói
 một cách thận trọng: “Tôi đã gọi
 món rồi, không biết cô Xuân Hinh
 có thích hay không?”
Tôi ừm một tiếng, không đáp
 lời, chỉ nhàn nhạt nhìn ra bên ngoài
 cửa sổ thủy tinh, trên cửa sồ phản
 chiếu dáng vẻ đứng ngồi không
 yên của Lý An.