Bà ấy vuốt vuốt mái tóc của
 mình, lười biếng nói: “Hay là chúng
 ta nói một chút xem hợp tác thế
 nào đi, thực ra thì thành thật mà
 nói cô cũng không thích Mạc Hạnh
 Nguyên. So ra thì cô muốn trờ
 thành bạn bè của cháu hơn là trờ
 thành kẻ thù.”
Tôi mím môi, khẽ cười nhạt:
 “Bạn? Hay là thôi đi, ánh mắt của
 tổng giám đốc Phó cao lắm, cháu
 thật sự không thích hợp làm bạn
 với cô đâu.”
Làm bạn với người vì lợi ích
 mà đánh đổi tất cả, như vậy thật
 đáng sợ!
Bà ấy nhíu mày nói: “Con
 người là như vậy đấy, đợi đến khi
 cháu sống đến tuổi của cô thì có
 thể nghĩ thông suốt hơn thôi.”
Chưa tới mười năm nữa ư?
Tôi cười cười không nói nhiều,
 nhìn về phía bà ấy rồi nói thằng:
 “Chuyện của nhà họ Cố, cháu
 nhúng tay vào không được. Cho dù
 là Thầm Quang nhận cháu là con
 gái nuôi nhưng cháu cũng không
 với cô đâu.”
Làm bạn với người vì lợi ích
 mà đánh đổi tất cả, như vậy thật
 đáng sợ!
Bà ấy nhíu mày nói: “Con
 người là như vậy đấy, đợi đến khi
 cháu sống đến tuổi của cô thì có
 thể nghĩ thông suốt hơn thôi.”
Chưa tới mười năm nữa ư?
Tôi cười cười không nói nhiều,
 nhìn về phía bà ấy rồi nói thằng:
 “Chuyện của nhà họ Cố, cháu
 nhúng tay vào không được. Cho dù
 là Thầm Quang nhận cháu là con
 gái nuôi nhưng cháu cũng không
thể nói gì cả, dù sao thì chuyện này
 là chủ ý của ông Phát, nếu như
 toàn bộ nhà họ Cố đều nói không
 có liên quan đến cô thì cháu càm
 thấy cô không cần phải căng
 thẳng như vậy. Chỉ cần qua khoảng
 thời gian này thì cô vẫn có thề tiếp
 tục trờ về Cố Nghĩa làm chủ tịch
 của cô rồi.”
Bà ấy hơi híp mắt lại, sắc mặt
 tối sầm xuống: “Cho nên cháu
 không tính sẽ hợp tác với cô đúng
 không?”
Tôi nhún vai: “Cháu phải suy
nghĩ đối phó với Lâm Uyên, đương
nhiên sẽ có dự tính của riêng mình.
 Ý tốt của tổng giám đốc Phó, cháu
 xin nhận lấy vậy.”
Nói xong, tôi lập tức đi thẳng
 về phòng ngủ, Phó Bào Hân đi
 theo sau lưng tôi: “Thẩm Xuân
 Hinh, cháu không cần phải từ chối
 cô nhanh như vậy. Cô biết bây giờ
 cháu đã có dự tính riêng, vô cùng
 khinh thường phần tài liệu về Lâm
 Uyên trong tay cô. Nhưng mà cháu
 có nghĩ đến nếu như Mạc Hạnh
 Nguyên vẫn luôn chen chân vào
 giữa cháu và Thắng Nam thì cuộc
 hôn nhân của hai đứa sẽ trở nên
 như thế nào không?”
Tôi dừng bước, quay đầu lại
 nhìn bà ấy: “Cho nên cô mới dùng
 Mạc Hạnh Nguyên để đến đây
 quấy nhiễu cuộc hôn nhân của
 cháu à?”
Bà ấy mím môi, hơi không vui
 nói: “Cháu hoàn toàn không cần
 phải trờ thành kẻ thù của cô,
 chuyện mà cô có thề giúp đỡ cháu
 không chỉ là những thứ nhỏ nhặt
 này thôi đâu.”
Tôi muốn bật cười, nhưng cố
 gắng kiểm chế lại rồi nhìn bà ấy
nói: “Tổng giám đốc Phó, giữa cô
 và cháu chỉ có thể tồn tại loại quan
 hệ không can thiệp vào chuyện
 của nhau mà thôi. Chuyện của cô,
 cháu không giúp được, còn chuyện
 của cháu thì cháu tin rằng mình có
 năng lực làm tốt. Vì thế, hy vọng
 rằng sau này chúng ta đều sống
 yên ồn với nhau một cách bình an
 vô Sự.”
Trờ lại phòng ngủ, tôi cảm
 thấy hơi khó chịu, cảm giác đau
 bụng dần dần ập tới, đến khi vào
 phòng tắm mới phát hiện mình đã
 tới kỳ kinh nguyệt.
Sau khi sinh đứa bé, kinh
nguyệt của tôi vẫn không trờ lại
 bình thường được, cũng may bây
 giờ đã đến bình thường rồi.
Lúc Phó Thắng Nam trở về, tôi
 đã ngồi trên ghế salon trong phòng
 ngủ xem tivi, bởi vì sợ lạnh nên tôi
 lấy một tấm chăn ra đắp.
Những sợi tóc trên người anh
 còn đọng chút hơi nước, trong tay
 ôm nột bó hoa.
Thấy tôi nằm trên ghế salon
 xem điện thoại, anh đi tới kéo chăn
 lên cho tôi rồi nói: “Còn chưa ngủ
 sao? Đợi tôi hà?”
Tôi ngồi thằng người dây hơi
 mệt mỏi, eo cũng có chút đau
nhức, nhàn nhạt mờ miệng nói:
 “Ừm”
Anh đặt hoa vào trong bình
 cắm, sau đó lại dùng tay xoa xoa
 lên gương mặt tôi. Có lẽ đã ngồi ù
 ấm được một lúc lâu nên khi bàn
 tay anh chạm vào, đột nhiên tôi lại
 cảm thấy hơi lạnh.
“Đợi tôi làm gì thế?” Anh
 thuận thế kéo tôi vào trong ngực,
 trên mặt tràn đầy tươi cười, dùng
 râu cọ vào mặt tôi.
Tôi nhìn hoa anh đã mua về,
trông thấy túi đựng và bó hoa nờ
 vô cùng tươi đẹp kia thì cảm thấy
 chắc cũng không rẻ.
Anh thuận tay đưa hoa đến
 bên cạnh tôi, cười yếu ớt nói: “Ngửi
 thử xem có thơm không?”
“Tặng cho em à?” Tôi nhận
 lấy, nhàn nhạt ngửi một lát, quả
 thật rất thơm.
Anh ôm lấy tôi vào lòng, thấp
 giọng nói: “Không tặng cho em,
 chẳng lẽ tôi giữ lại cho mình à?”
Tôi rũ mắt xuống, nhàn nhạt
 nói: “Nghe cô nói rằng cô Hạnh
 Nguyên còn ở lại đây thêm mấy
 ngày.”
Anh nhíu mày, vẻ mặt lãnh
 đạm: “Vậy thì sao?”
Tôi buông bó hoa ra, quay
 sang nhìn anh nói: “Bày ở phòng
 khách đi.”
Anh cau mày, trên gương mặt
 anh tuấn dường như mang theo
 chút tức giận: “Tôi tặng hoa cho
 em, em giải quyết nó như vậy
 sao?”
Tôi đứng dậy, thoát khỏi ngực
 anh rồi nhàn nhạt nói: “Vậy em
 phải làm sao đây? Ôm nó ngủ, bảo
 vệ nó hà?”
Anh mím môi, không lên tiếng
nữa, trực tiếp đặt hoa lên kệ tivi rồi
 sau đó cời áo khoác đi vào phòng
 tắm.
Không bao lâu sau, trong
 phòng tắm lập tức vang lên tiếng
 nước chảy. Tôi thản nhiên nhìn bó
 hoa bị đặt trên kệ tivi, hơi mất hứng
 đứng dậy lên giường ngủ.
Bụng dưới có chút khó chịu,
 vừa mới đứng dậy đi vài bước đã
 cảm thấy máu chảy thành sông,
 hơn nữa tâm trạng không tốt lắm
 khiến cả người rất dễ cáu gắt.
Lúc Phó Thắng Nam đi ra, trên
người quấn một chiếc khăn tắm,
 nửa người trên còn đọng chút hơi
 nước, tóc vẫn chưa được lau khô.
Thấy tôi đã nằm trên giường,
 anh hơi cau mày, quăng khăn về
 phía tôi rồi nói: “Giúp tôi lau.”
Tôi cau mày, chui sát vào
 trong chăn không lên tiếng, không
 muốn phản ứng với anh.
Thấy tôi thờ ơ, anh sầm mặt
 xuống: “Thẩm Xuân Hinh, có
 chuyện gì thì em nói rõ đi, đừng bò
 mặc tôi như thế. Chuyện tối nay là
 do tôi không xử lý tốt, vì thế cũng
 lấy lòng em, để em trút giận rồi. Em
 còn định làm gì nữa thì làm gì,
đừng có tự mình tức giận như thế,
 được không?”
Tôi hơi khó chịu, cộng thêm
 mệt mỏi trong người nên khẽ động
 đậy một chút, ngước mắt lên nhìn
 anh. Sau khi suy nghĩ một lát, tôi
 bèn nhỏm dậy hôn một cái trên
 môi anh rồi nói: “m, cảm ơn anh.
 Em rất thích hoa của anh, ngủ
 ngon!”
Nói xong, tôi lập tức nằm lên
 giường.
Tầm mắt của Phó Thắng Nam
 quan sát tôi từ trên xuống dưới,
 nghe tôi nói xong thì hơi híp mắt lại,
 trầm giọng nói: “Qua loa lấy lệ.”
Sau đó anh khom người, trực
 tiếp cúi người xuống hôn một cái.
 Cánh tay anh đặt bên người tôi, nụ
 hôn này rất sâu khiến tôi không thể
 phản kháng được, vì thế bèn đáp
 lại anh. Một lúc lâu sau, anh mới
 buông tôi ra.
Ánh mắt anh đen láy thâm
 thúy: “Tối nay có thề không?”
Tôi thất thần trong chốc lát,
 cơn đau đớn ð bụng dần dần
 truyền đến, vì thế bèn mờ miệng
 nói: “Phó Thắng Nam, em rất mệt.”
Anh nghe hiểu ý, nên ngược lại
cũng không cưỡng ép tôi nữa, khẽ
 gật đầu nói: “Ừ, vậy em nghì ngơi
 cho khỏe đi.”
Nhưng ngay lập tức, khi Phó
 Thắng Nam nằm bên cạnh tôi, vào
 lúc anh ôm tôi vào trong ngực thì
 hô hấp vẫn vô cùng dồn dập.
Có thề càm nhận được dường
 như anh phải nhịn rất khổ sờ.
Tôi rút người muốn né tránh,
 thế nhưng ngay phía sau lưng
 chính là mép giường, nếu còn trốn
 nữa thì sẽ phải rới xuống giường. Vì
 thế tôi đành phải giơ tay lên đầy
 anh ra, nhưng lại bị anh nắm chặt
Thế nhưng cho dù tôi không
 nói gì cà thì ngay lập tức anh đã
 phát hiện ra, ánh mắt đen láy của
 anh nhìn chằm chằm vào tôi, bất
 ngờ hỏi: “Đền lúc nào vậy?”
“Tối nay!” Tôi mờ miệng, cảm
 giác mệt mỏi vô cùng khó chịu.
Anh đứng dậy, ra khỏi phòng
 ngủ. Tôi nằm trên giường có chút
 thất thần, đang suy nghĩ không
 biết nên làm sao đối mặt với anh
 thì đã nhìn thấy anh bưng một
 chén đường đỏ trứng gà tiến vào
 khiến tôi không khỏi ngần người.