Cô ấy mặc một chiếc áo khoác dài bằng
 cotton đã lỗi thời, trên mặt vẫn còn vết bâm. Có lẽ
 cô ấy đã dặm phấn để che, song vẫn có thể thấy
rõ vết thương trên mặt.
Thấy cô ấy xoa tay run rẩy đứng chờ ngoài
 quán cafe, tôi không khỏi nói: “Bên ngoài lạnh
lắm, sao cô không vào trong?”
Cô ấy mỉm cười, ánh mắt hơi cô đơn: “Tôi…
 Chờ cô” Thấy sắc mặt cô ấy có vẻ lúng túng, tôi
 không nói gì nữa.
Quán cafe Hồng Mộng không phải là nơi cao
 sang gì. Lúc trước khi cô ấy còn làm ở tập đoàn
 Phó Thiên thì cũng được coi là dân văn phòng thu
 nhập cao, thỉnh thoảng tiêu xài chút cũng chẳng
sao. Nhưng bây giờ…
Tôi không biết rốt cuộc cô ấy đang gặp phải
 chuyện gì. Cho dù cô ấy không có việc làm, Lâm
Đình đối xử với cô ấy tệ bạc đến mấy thì với năng
 lực của mình, đáng lẽ cô ấy sẽ không chật vật đến
nước này mới đúng.
Chúng tôi vào Hồng Mộng rồi gọi thức uống.
 Cô ấy chần chờ nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi dừng một chút rồi chủ động mở lời:
 “Hoàng Nhược Vị, cô tìm tôi…”
“Giám đốc Thẩm, cô còn nhớ chuyện cô bị bắt
 cóc dưới tầng hầm đỗ xe không?” Cô ấy đi thẳng
vào vấn đề.
Tôi nhất thời sửng sốt. Khi ấy rất ít người biết
chuyện này, sao cô ấy lại…?
“Lâm Đình nói với cô hả?” Lúc đó tôi đã gặp
 người đàn ông kia. Bởi vì An Cường muốn giành
 được quyền kiểm toán cho tập đoàn Phó Thiên
 nên mới nhúng tay vào, ngoài ra hình như cả Kiều
 Cảnh Thần và Mạc Hạnh Nguyên cũng tham gia
vào vụ này.
Khi ấy tôi cảm thấy chuyện này không ảnh
hưởng lớn lắm nên không so đo, cũng không
muốn cho người khác biết.
Cô ấy lắc đầu. Lớp phấn nền dày cộp cũng
 không thể che giấu sắc mặt tiều tụy của cô ấy:
 “Tôi nghe lén. Cô đã từng nghĩ tới giả thiết này
 bao giờ chưa? Khi đó để dây dưa với tổng giám
 đốc Phó, cô đã hợp tác với giám đốc bệnh viện
 làm bằng chứng phá thai giả, khi đó có mấy người
 biết chuyện này?”
Tôi ngẫm nghĩ, khi đó trừ tôi và giám đốc Lâm
 ra thì chỉ có mỗi Trịnh Tuấn Anh, hình như không
 còn ai biết nữa. Chuyện này đã trôi qua quá lâu
nên tôi gân như sắp quên mất rồi.
Thấy tôi nhíu mày, cô ấy nói: “Cô chưa từng
 nghĩ xem tại sao khi ấy kẻ bắt cóc cô lại dùng cái
 thai trong bụng cô để đe dọa cô làm dự án đấu
thầu sao? Khi đó rất ít người biết chuyện này mài”
“Lâm Đình chẳng phải là con trai của giám
 đốc Lâm đó sao? Khi đó tôi thấy người kia đứng
 bên cạnh Lâm Đình thì lập tức nhớ ra, cho nên…
Lúc ông Lý kia đứng bên cạnh Lâm Đình, tôi đã
đoán được tại sao ngay từ đầu anh ta đã biết tôi
đang mang thai.
Cô ấy lắc đầu: “Ngay cả bà Lâm, giám đốc
 Lâm cũng chưa từng nói thì sao lại đi nói với Lâm
 Đình. Huống chi Lâm Đình và giám đốc Lâm đã
 bất hòa nhiều năm, cha con họ vốn dĩ chẳng có gì
để nói với nhau”
Trừ giám đốc Lâm ra, chỉ còn mình Trịnh
 Tuấn Anh. Tôi không khỏi nhíu mày: “Bác sĩ Trịnh
 là bạn thân của Phó Thắng Nam, cô nói anh ta sẽ
nhúng tay vào vụ này ư?”
Cô ấy nhìn tôi, có lẽ vì quá kích động nên đôi
môi khẽ run rẩy: “Cô không tin à?”
Tôi lắc đầu thở dài: “Trịnh Tuấn Anh không có
 lý do làm thế” Thứ nhất là vì lợi ích khác nhau,
 anh ta có cổ phần trong tập đoàn Phó Thiên, thứ
 hai là vì ít nhất tôi có thể nhận thấy anh ta không
 yêu thương Mạc Hạnh Nguyên đến mức muốn ra
 tay đối phó với tôi.
Thấy vậy, Hoàng Nhược Vi hơi sốt ruột, dừng
lại một chút rồi nói: “Nếu cô không tin thì hãy về
 hỏi Phó Thắng Nam xem lúc trước, anh ta và
Trịnh Tuấn Anh đã từng xảy ra chuyện gì đi”
Lượng thông tin có vẻ hơi lớn. Tôi cau mày:
 “Hoàng Nhược Vị, tôi có thể thông cảm cho tâm
 trạng muốn rời xa Lâm Đình của cô, nhưng cô
 không cần phải làm thế đâu. Chuyện đã qua rồi,
tôi không bận tâm nữa.”
So với nỗi đau mất con thì vụ bắt cóc lần đó
thật sự không đáng nhắc đến.
“Nếu tôi nói Trịnh Tuấn Anh đang hợp tác với
 nhà họ Mạc, chế tạo một cái bẫy lớn cho Phó
 Thắng Nam thì cô tin không? Nếu tôi đoán không
 nhầm, tổng giám đốc An Cường lại tìm đến các
 cô, định tiếp tục hợp tác với tập đoàn Phó Thiên,
 đúng không? Họ làm thế không phải là vì chuỗi tài
 chính khổng lồ mà là biết con đê dài ngàn dặm sẽ
 bị hủy bởi hang kiến. Nhà họ Phạm đã cắm rễ ở
 thành phố Giang Ninh mấy chục năm, nếu nó
 càng như mặt trời ban trưa trong tay Phó Thắng
 Nam, nếu có kẻ muốn gài bãy thì chắc chắn sẽ
phải làm tan rã nội bộ của tập đoàn Phó Thiên.
Cô ấy chân thành nhìn tôi, tôi lại ngẩn người:
“Lý do Trịnh Tuấn Anh làm vậy là gì?”
“Tôi đã nói là giữa Phó Thắng Nam và Trịnh
 Tuấn Anh có một đoạn quá khứ. Cô có thể đi hỏi
 Phó Thắng Nam”
Nghe vậy, tôi nhíu mày: “Vậy thì tại sao nhà họ
 Mạc lại đối phó với nhà họ Phó? Mạc Hạnh
 Nguyên thích Phó Thắng Nam, vợ chồng nhà họ
 Mạc cưng chiều con gái đến thế, không có khả
năng đối phó với ý trung nhân của con gái mình”
Hoàng Nhược Vi bỗng cười lạnh: “Giám đốc
 Thẩm, bây giờ tôi đã biết tại sao cô lại được tập
 đoàn Phó Thiên cất nhắc rồi. Cô cho rằng vợ
 chồng nhà họ Mạc là kẻ ngốc sao? Một người cả
 đời này có thể yêu mấy người? Lúc này Mạc Hạnh
 Nguyên thích Phó Thắng Nam là vì cô ta không
 chiếm được, không cam lòng. Nhà họ Mạc mượn
 danh nghĩa cưng chiều con gái để tính kế làm thế
nào mới nuốt chửng quả táo ngọt mang tên nhà
họ Phó kia.”
Cô ấy dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Phó
 Thắng Nam đến thủ đô phát triển là vì dã tâm, bởi
 vì thủ đô là một miếng bánh ngọt lớn, rất ngon.
 Nhưng cô đứng vào góc độ của các doanh nhân
 ở thủ đô mà nghĩ xem, vốn dĩ chỉ có năm người sẽ
 được chia rất nhiều bánh, nhưng đột nhiên có
 thêm một người gia nhập, chia theo bình quân thì
 trong tay mỗi người sẽ bị giảm một ít bánh. Họ
 vốn dĩ có càng nhiều, chỉ vì thêm một người mà
 bánh trong tay mình bị cắt bớt. Giám đốc Thẩm,
 cô có chịu nổi không?”
Tôi nhíu mày. Phó Thắng Nam đến thủ đô là vì
 tài nguyên và tin tức ở thủ đô vừa là nhiều nhất
 vừa là nhanh nhất, anh ấy có thể làm được tốt
 hơn, cho nên dã tâm mới lớn hơn. Nhưng đúng
 như Hoàng Nhược Vi nói, tài nguyên trong thủ đô
 vốn đã được phân chia xong, tự nhiên thêm một
 người vào giành mấy mấy phần, đa số người ở thủ
 đô sẽ không cho phép.
Vợ chồng nhà họ Mạc đã tìm được cái cớ rất
tuyệt, lấy danh nghĩa tốt cho con gái để mượn sức
 tập đoàn Phó Thiên. Một khi Phó Thắng Nam và
 Mạc Hạnh Nguyên cưới nhau thì hai gia tộc sẽ
 chiếm phần nhiều, nhà họ Mạc chẳng những
 không tổn thất mà ngược lại còn đạt được rất
 nhiều tài nguyên và tin tức từ chỗ Phó Thắng
 Nam, từ đó nhà họ Mạc sẽ chỉ càng ngày càng
khổng lồ mà thôi.
Thế nhưng Phó Thắng Nam và Trịnh Tuấn
 Anh đã từng có quá khứ gì?
“Chuyện khi ấy tôi đã quên gần hết rồi, cụ thể
 thì tôi cũng không rõ lắm. Hoàng Nhược Vi, cảm
 ơn cô đã nói những chuyện này với tôi, nhưng bây
 giờ tôi đã có con đường tương lai, nếu giúp cô thì
 tôi sẽ phải mạo hiểm, tôi không có khả năng đặt
cược tương lai của mình”
Tôi không cho rằng mình là người tốt. Tôi dễ
 mủi lòng, nhưng không phải ai tôi cũng giúp.
 Huống chỉ nếu thật sự là nhà họ Mạc mượn sức
 Phó Thắng Nam nhưng thất bại thì về sau, Phó
Thắng Nam sẽ chỉ là kẻ địch của nhà họ Mạc,
cộng thêm Trịnh Tuấn Anh thì cảnh ngộ của Phó
 Thắng Nam rất vất vả. Vợ chồng vốn là một thể,
tôi đương nhiên cũng sẽ không yên ổn là mấy.
Do đó, nếu đắc tội thêm một kẻ hai mặt như
Lâm Đình thì không đáng chút nào.
Hoàng Nhược Vi tuyệt vọng, đưa ra tiền cược
 cuối cùng: “Giám đốc Thẩm, tôi biết chuyện mà
 cô đang lo ngại. Nếu tôi đánh đổi với cô bằng sự
 tự do sau này của tôi thì sao? Cô biết đấy, với
 bằng cấp và năng lực của tôi, chỉ cần tôi thoát
 khỏi Lâm Đình thì chắc chắn tôi sẽ có cách gia
nhập vào nhà họ Mạc, làm việc thay côi”
 Gia nhập vào nhà họ Mạc ư?
Tôi mím môi nhìn cô ấy: “Không phải ai cũng
 là kẻ ngốc. Nếu Lâm Uyên và Mạc Đình Sinh
 muốn điều tra thì cô cho rằng họ sẽ không biết cô
từng đi theo tôi 2 năm sao?”
Hoàng Nhược Vi bật cười: “Cô nghĩ nhà họ
 Mạc khổng lồ sẽ có kẻ bận tâm tới một nhân vật
 nhỏ bé như tôi sao?