Lâm Hạnh Nguyên khóc lóc bi thương,
 cả người sụp đồ lôi kéo Phó Thắng Nam,
 thoạt nhìn như một đứa bé bị bỏ rơi, đáng
 thương lại bất lực.
Phó Thắng Nam ôm cô ta vào lòng, an
 ủi cô ta: “Hạnh Nguyên, em không một
 mình, em cũng sẽ không một mình, em
 bình tĩnh một chút!”
Lâm Hạnh Nguyên nhìn anh, đôi mắt
 đã sưng đỏ: “Đừng để chị ta sinh con được
 không? Em cầu xin anh đó anh Thắng
 Nam, đừng để chị ta sinh đứa bé này, nếu
 không em sẽ chết mất.”
Cô ta nói đến dứt khoát mà nghiêm túc.
Phó Thắng Nam nhìn cô ta, trong đôi
 mắt sâu thẳm đã hơi tức giận: “Hạnh
 Nguyên, đừng quậy nữa.”
Lâm Hạnh Nguyên thấy vậy, chợt đẩy
 anh ra, cầm lấy con dao gọt trái cây đặt
 bên cạnh cực nhanh rồi rạch xuống cổ tay mình.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tôi
 không ngờ Lâm Hạnh Nguyên lại cực đoan
 đến vậy, có lẽ Phó Thắng Nam cũng rất
 không ngờ, cả người đầy lạnh lẽo, hốt
 hoảng bế Lâm Hạnh Nguyên muốn đỉi về
 phía phòng cấp cứu.
Lâm Hạnh Nguyên nắm chặt lan can
 đầu giường, kiên quyết không buông tay,
đỏ mắt nhìn Phó Thắng Nam nói: “Đừng
 để chị ta sinh ra”
Tôi ngây ngẩn cả người, cuối cùng
 Lâm Hạnh Nguyên không muốn tôi sinh
 đứa bé này ra bao nhiêu? Nhìn Phó Thắng
 Nam, lúc này tôi không đợi anh lên tiếng
 mà mở miệng nói: “Lâm Hạnh Nguyên, cô
 yên tâm, đứa bé này, tôi… Dằn xuống đau
 đớn trong lòng, tôi chậm rãi nói: “Tôi không
 sinh”
“Thẩm Xuân Hinh!” Phó Thắng Nam
 hoàn toàn nổi giận, ánh mắt của anh đã đỏ ngầu.
“Nếu anh còn không đưa cô ta đi chữa
 trị, cô ta chết, anh còn đau khổ hơn” Tôi
 mỡ miệng, cố nén chua xót trong cổ họng.
Phó Thắng Nam mím môi, đôi mắt sâu
 thẳm như đêm đen liếc nhìn tôi, sau đó ôm
ngang Lâm Hạnh Nguyên ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh trống rỗng, tôi nhìn
 chằm chằm vết máu do Lâm Hạnh Nguyên
 cắt cổ tay còn lưu lại, chói mắt lại rét lạnh.
Cơn sốt cao đã giảm, còn phải truyền
 dịch dinh dưỡng, tôi không có tâm trạng
 tiếp tục ở lại bệnh viện, trực tiếp từ chối
 truyền dịch.
Sau một đêm mưa to, cả thành phố
 Giang Ninh rực rỡ hẳn lên, rời khỏi bệnh
 viện, tôi không trở về biệt thự mà trực tiếp
 đến tập đoàn Phó Thiên.
Bước vào công ty, lễ tân nhìn thấy tôi
 vội vã tiến lên nói: “Giám đốc Thẩm, vợ
 viện trưởng Lâm của bệnh viện nhân dân
 đang đới trong văn phòng của cô, bà ấy đã
 đến khoảng mười lăm phút rồi.”
Tôi gật đầu, ấn thang máy, nhìn về
 phía cô ấy nói: “Bảo Hoàng Nhược Vi
 chuẩn bị cho tôi chút quà, lát nữa đưa bà
 Lâm mang về, không cần quá quý, nhưng
 phải đủ lòng thành.”
Lễ tân gật đầu.
Vào thang máy, ấn số tầng, tôi gọi
 điện thoại cho Trịnh Tuấn Anh, vừa khéo,
 vang lên hai tiếng anh ta đã nghe: “Thẩm
 Xuân Hinh!”
Thật bất ngờ, lần này anh ta lại gọi
 thẳng tên tôi, tôi hơi nhíu mày, mở miệng
 hỏi: “Chiều nay anh rảnh không? Có thể
 gặp nhau một lát chứ?”
Hình như anh ta rất bất ngờ, ngừng
 một chút rồi nói: “Được, thời gian và địa
 điểm cụ thể.”
“Lát nữa tôi sẽ nhắn tin cho anh. Đã
 đến tầng, cửa thang máy mở ra, tôi cúp
 điện thoại, nhắn thời gian địa điểm cho
 Trịnh Tuấn Anh.
Sau khi đến nhà vệ sinh trang điểm lại,
 tôi mới quay về văn phòng.
Theo Phó Thắng Nam hai năm, không
 phải tôi không gặt hái được gì, ngoại trừ
 không thể khiến anh yêu tôi, trong công
 việc xem như tôi thu hoạch rất nhiều.
Ít nhất, tôi từ một người mới hoàn toàn
 không hiểu gì đến giờ ít nhất có thể thành
 thạo xử lý các vấn đề nan giải, xem như
 trưởng thành.
Trong văn phòng, một người phụ nữ
 trung niên mặc áo dài hoa sen màu trắng
 tao nhã đang ngồi trên sofa, trong tay cầm
điện thoại, hình như đang đọc tin tức.
Tôi gõ nhẹ hai cái vào cánh cửa khép
 hờ, sau đó đẩy cửa bước vào, vừa cười vừa
 nói: “Bà Lâm, thật ngại quá, trên đường kẹt
 xe, để bà đợi lâu rồi!”
Nhìn thấy tôi, bà Lâm đứng dậy đưa
 tay, bắt tay chào hỏi tôi, cười nói: “Không
 gấp không gấp, tôi cũng vừa mới đến.
Hai người chúng tôi chào hỏi qua một
 lượt, bà Lâm đi thằng vào chủ đề: “Cô
 Thẩm, lần này tới tìm cô làm chậm trễ công
 việc của cô, thật sự ngại quá, nhưng cô
 cũng biết đấy, khoảng thời gian trước nhà
 chúng tôi vừa ký hợp đồng hợp tác với Phó
 Thiên, bây giờ đột nhiên lại xảy ra chuyện
 lớn như vậy, cô xem có thể bàn bạc với
 tổng giám đốc Phó một chút, lùi thời gian
 khởi công lại không, cũng để tôi và Vinh
Phát tìm cách xoay sở.”