Bỏ qua cái nhíu mày của anh,
 tôi tiếp tục nói: “Lần này tập đoàn
 Phó Thiên đang rất nguy cấp,
 nhưng đó chỉ là một cuộc cải cách
 lớn trong những thiết kế của anh.
 Chỉ trong vài ngày anh đã loại bỏ
 hết những người không thể chịu
 đựng tiếp được, sau đó hạ giá
 những cổ phiếu xuống và bắt đầu
 thu mua. Chờ đến khi tập đoàn
 Phó Thiên trở lại bình thường thì sẽ
 bán những cổ phiếu này ra với giá
cao hơn. Với số lượng ra vào này,
 giá trị của tập đoàn Phó Thiên ở
 thành phố có thể tăng lên gấp đôi.”
Anh là người điều hành công
 ty, nhưng lại không minh bạch
 trong những chuyện này.
Thấy tôi phân tích được tám
 chín phần thì anh nhíu mày: “Em là
 vợ tôi, tôi không có lý do gì đề em
 phải mạo hiềm.”
Những lời anh vừa nói khiến
 tôi không khỏi bật cười: “Phó
 Thắng Nam, anh thật sự cho rằng
 tôi là vợ anh sao?”
Công ty chỉ có một vài người
quan trọng, Kiều Cảnh Thần và
 Trịnh Tuấn Anh đều là anh em vào
 sinh ra tử với anh, anh làm sao có
 thể để bọn họ chịu trách nhiệm
 những chuyện này chứ?
Tính tới tính lui thì thật sự tôi
 vẫn là người thích hợp nhất!
“Thẩm Xuân Hinh, trên thế
 giới này, có rất nhiều chuyện
 không đơn giản như chúng ta
 tường tượng, em rất thông minh,
 nhưng không phải chuyện gì em
 cũng có thể nhìn thấu đáo.”
Âm thanh của anh lộ vẻ mệt
 mỏi, có thể nhìn thấy, anh thật sự
rất mệt mỏi.
Tôi không lên tiếng, tựa đầu
 vào giường thư giãn một chút, sau
 đó bước xuống giường, nhàn nhạt
 lên tiếng: “Anh làm việc của mình
 đi, tôi xuống lầu đi dạo một chút.”
Dưới lầu, dì Triệu đang dọn
 dẹp những hoa cỏ bừa bộn mà cơn
 mưa vừa nãy để lại, thấy tôi xuống
 lầu, bà cười hỏi: “Dậy rồi sao? Còn
 khó chịu chỗ nào không?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt nhìn về
 phía những quả dương mai trên
 cây bị trận mưa làm cho rụng đầy
 sân, quả dương mai cũng đã có
màu hồng hồng, trông như đã chín.
Tôi vừa khỏi bệnh, tâm trạng
 cũng không tệ lắm, tôi trở vào
 phòng khác tìm giỏ đựng trái cây,
 ngồi xuống dưới tán cây dương mai
 bắt đầu hái quả.
Nhìn màu hồng hấp dẫn của
 những quả dương mai, tôi thèm tới
 mức không chờ được mà bỏ vào
 miệng mình.
“Đúng là tham ăn.” Sau lưng
 tôi nhanh chóng truyền tới một
 tiếng nói, là của Phó Thắng Nam,
 anh cao hơn tôi một cái đầu. Anh
 bước tới bên cạnh tôi, cầm lấy giỏ
trái cây trong tay tôi, bất lực lên
 tiếng: “Trong quả dương mai này
 rất nhiều sâu, không rửa sạch mà
 đã cho vào miệng, một lát nữa đau
 bụng cho mà xem.”
Vừa nói, anh vừa đưa giỏ trái
 cây cho dì Triệu, nói tiếp: “Mang đi
 rửa sạch bằng nước muối.”
Kết quả, dì Triệu nhìn tôi và
 Phó Thắng Nam với ánh mắt vô
 cùng mập mờ.
Tôi ngước lên nhìn những quả
 dương mai trên cao, nhìn Phó
 Thắng Nam nói: “Anh hái những
 quả trên ngọn giúp tôi đi, nếu
không mấy người nữa nó sẽ rơi
 xuống đất, rất uổng phí.”
Anh nhìn tôi một chút, cũng
 không vội vàng giơ tay hái, ngược
 lại khom người xuống, bế tôi lên
 khiến tôi không kịp phản ứng.
Cả người tôi nhanh chóng
 được anh đặt lên vai anh: “Ngồi
 cho vững vào, đừng đề ngã.”
Tôi choáng váng một hồi, theo
 bản năng lấy tay ôm đầu anh, có
 chút khó tin nghĩ làm sao anh lại
 cõng tôi thế này chứ?
“Đừng ngần ra như thế, mau
 hái đi.” Anh lên tiếng, giọng nói
trầm thấp vang lên.
Bỗng nhiên cao lên mấy phân
 khiến tôi không quen cho lắm, tôi
 dừng một chút, sau đó giơ tay hái
 quả dương mai.
Nhưng phát hiện không có giỏ
 trong tay khiến tôi có hơi sững sờ,
 nhưng trong lòng tôi nhanh chóng
 cảm thấy thích thú, bỏ quả dương
 mai vào miệng của Phó Thắng Nam.
Hai tay anh đang đỡ tôi, cho
 nên chỉ có thể để mặc tôi bỏ quả
 dương mai vào miệng anh.
Ăn được mấy quà, anh bất lực
lên tiếng: “Nói dì Triệu mang giỏ
 trái cây tới đây, đừng có bỏ vào
 miệng tôi nữa, tôi không thể ăn
 được nhiều như thế.”
“Không phải anh nói ăn như
 thế sẽ đau bụng sao? Thế anh ăn
 nhiều một chút, xem có đau bụng
 hay không.” Tôi vừa hái, vừa tiếp
 tục bỏ vào miệng anh.
Dì Triệu cầm giỏ ra tới, thấy
 chúng tôi một thấp một cao, không
 khỏi kinh ngạc lên tiếng: “Trời ạ,
 cần thận một chút, bầu cũng đã
 được năm tháng, ð trên cao như
 thế nếu té xuống thì phải làm sao
đây? Trong nhà có thang xếp,
 đừng làm như thế nữa, không an
 toàn chút nào.”
Nhìn thấy vẻ luống cuống của
 dì Triệu, tôi bỏ những quả dương
 mai trong tay vào giỏi, cười nói:
 “Không sao đâu dì, cũng chỉ có
 mấy quả thôi, nếu không hái chúng
 sẽ rụng mất.”
Sau khi hái tất cả những quả
 dương mai trên ngọn cây, tôi ôm
 đầu của Phó Thắng Nam nói:
 “Được rồi, anh để tôi xuống đi.”
Dì Triệu đứng bên cạnh cầm
 giỏ, vẻ mặt đầy lo lắng: “Người trẻ
trái cây trong tay tôi, bất lực lên
 tiếng: “Trong quả dương mai này
 rất nhiều sâu, không rửa sạch mà
 đã cho vào miệng, một lát nữa đau
 bụng cho mà xem.”
Vừa nói, anh vừa đưa giỏ trái
 cây cho dì Triệu, nói tiếp: “Mang đi
 rửa sạch bằng nước muối.”
Kết quả, dì Triệu nhìn tôi và
 Phó Thắng Nam với ánh mắt vô
 cùng mập mờ.
Tôi ngước lên nhìn những quả
 dương mai trên cao, nhìn Phó
 Thắng Nam nói: “Anh hái những
 quả trên ngọn giúp tôi đi, nếu
không mấy người nữa nó sẽ rơi
 xuống đất, rất uổng phí.”
Anh nhìn tôi một chút, cũng
 không vội vàng giơ tay hái, ngược
 lại khom người xuống, bế tôi lên
 khiến tôi không kịp phản ứng.
Cả người tôi nhanh chóng
 được anh đặt lên vai anh: “Ngồi
 cho vững vào, đừng đề ngã.”
Tôi choáng váng một hồi, theo
 bản năng lấy tay ôm đầu anh, có
 chút khó tin nghĩ làm sao anh lại
 cõng tôi thế này chứ?
“Đừng ngần ra như thế, mau
 hái đi.” Anh lên tiếng, giọng nói
lên tiếng: “Nói dì Triệu mang giỏ
 trái cây tới đây, đừng có bỏ vào
 miệng tôi nữa, tôi không thể ăn
 được nhiều như thế.”
“Không phải anh nói ăn như
 thế sẽ đau bụng sao? Thế anh ăn
 nhiều một chút, xem có đau bụng
 hay không.” Tôi vừa hái, vừa tiếp
 tục bỏ vào miệng anh.
Dì Triệu cầm giỏ ra tới, thấy
 chúng tôi một thấp một cao, không
 khỏi kinh ngạc lên tiếng: “Trời ạ,
 cần thận một chút, bầu cũng đã
 được năm tháng, ở trên cao như
 thế nếu té xuống thì phải làm sao
tuổi như cô cậu đúng là quá can
 đảm, không biết nguy hiểm thế
 nào sao?”
Bình thường Phó Thắng Nam
 tập thể dục rất thường xuyên,
 nhanh chóng đỡ eo tôi rồi đặt tôi
 xuống đất.
Sau khi đã xuống mặt đất,
 nhìn mồ hôi trên trán anh, tôi
 không khỏi sửng sốt một chút, cười
 nói: “Sao lại toát mồ hôi thế này?
 Tôi nặng lắm sao?”
Anh cười yếu ớt, phun hạt
 dương mai trong một ra sau đó
 nhìn tôi nói: “Em cảm thấy thế nào
nếu có hai người ở trên vai mình
 cùng một lúc?”
Tôi ngần người, sờ bụng mình
 một cái, luôn có cảm giác gần đây
 bụng mình cứ luôn lớn lên từng
 ngày vậy.
Chuông điện thoại của Phó
 Thắng Nam reo lên, thấy anh cầm
 điện thoại ra ngoài sân, tôi nhận lấy
 giỏ trái cây từ tay dì Triệu rồi trờ
 vào phòng khách.
Tôi bỏ dương mai vào thau
 nước muối, ánh mắt tôi không nhịn
 được mà hướng về phía ngoài sân,
 trong ngực có cảm giác hơi khó chịu.
Người có thể khiến anh nhận
 điện thoại mà phải tránh đi như thế
 chắc chắn là Lâm Hạnh Nguyên.
Ö một mức độ nào đó, con
 người sẽ luôn nghĩ về những
 chuyện cực đoan, đột nhiên tôi
 không khống chế được đồ chậu
 ngâm dương mai.
Là tôi cố ý.
Tiếng động của chuyện này
 rất lớn, dì Triệu vội vàng chạy vào,
 nhìn những quả dương mai đang
 nằm trên đất, vẻ mặt lo lắng hỏi:
 “Sao thế, người cô có bị thương
chỗ nào không?”
Tôi lắc đầu, vẻ mặt không cảm
 xúc nhìn về phía Phó Thắng Nam,
 anh đi về phía tôi, anh quan sát tôi
 từ trên xuống dưới, thấy tôi không
 sao mới thờ phào nhẹ nhõm: “Sao
 thế?”
“Không sao hết.” Tôi mờ
 miệng, nhìn những quả dương mai
 đang nằm dưới đất, đột nhiên cảm
 thấy mất hứng, nhẹ nhàng xoay
 người quay về phòng ngủ.
Sau lưng đột nhiên vang lên
 giọng nói của dì Triệu: “Cậu Phó,
 cậu dành thời gian đưa Xuân Hinh
đến bệnh viện kiểm tra một chút,
 tôi luôn cảm thấy cô ấy giống như
 bị bệnh vậy.”
Còn không phải bị bệnh nữa
 sao? Tâm trạng quá mệt mỏi,
 không phải bệnh sao?
Trở về phòng ngủ, ngực và
 chân tôi đều khó chịu, vì thế tôi
 quyết định gọi cho Vũ Linh.
Điện thoại đổ chuông vài
 tiếng thì đầu dây bên kia có người
 nhận ngay: “Xuân Hinh.”
“Ừ, cậu ð bên đó có khỏe
 không?” Bời vì cô không biết bắt
 đầu từ đâu nên đề tài nói chuyện
cũng trở nên vô cùng khô khan.
Nhưng ngược lại, ð đầu dây
 bên kia Vũ Linh lại có chút vui vẻ:
 “À, à, tố kể cậu nghe, nơi này thật
 sự rất đẹp, cây mơ trong núi đã
 chín, mùi vị vô cùng tuyệt vời, hai
 ngày nữa tớ sẽ gửi bưu điện về cho
 cậu một í, cậu nhớ kiểm tra rồi
 nhận nhé.”
Nghe âm thanh của cô ấy,
 chắc hẳn cũng không quá tệ.
Người ta nói niềm vui sẽ lây
 lan, tôi cũng cười nói: “Phản ứng
 nghén của cậu đã biểu hiện rõ
 chưa? Có gì khó chịu không?”
“Không có đâu.” Cô ấy đang ở
 trong núi, tôi có thể nghe tiếng gió
 loảng thoảng bên tai mình: “Không
 khí ở đây rất trong lành, trong sân
 tớ có trồng một chút hoa cỏ, còn
 mang một chút hoa dại ð trong núi
 về trồng trong sân, nhìn vô cùng
 đẹp. Chờ khi nào cậu có thời gian
 thì tới đây xem, chắc chắn cậu sẽ
 thích.”
Tôi gật đầu theo bản năng,
 dừng lại một chút, ý thức được cô
 ấy không thể nhìn thấy, cô nhanh
 chóng mở miệng nói: “Được.”
Có thể cô nhận thấy tôi không
có đề tài gì để nói, tâm trạng không
 tốt vì thế lên tiếng dò xét: “Xuân
 Hinh, có phải cậu gặp chuyện gì rồi
 không?”
Tôi bị hỏi bất ngờ nên không
 biết nói thế nào, im lặng một chút
 rồi nói: ‘Vũ Linh, tớ giống như một
 người bị dồn vào chân trường,
 không thoát ra được.”