Tôi ngước mắt nhìn bóng mình
 trong mắt anh: “Tôi có thể dày vò
 anh sao?” Ngừng một chút, tôi
 không khỏi bật cười: “Cũng đúng,
 tính thời gian thì anh cũng nên
 cùng người trong lòng vuốt ve an
 ủi. Lúc này dì Triệu lại gọi anh về,
 đúng thật là dày vò anh.”
Coi nhẹ vẻ mặt lạnh lùng đến
 đáng sợ của anh, tôi mang theo vài
 bẩn giả vờ có lỗi nói: “Xin lỗi nha,
chuyện như này lần sau tôi cam
 đoan sẽ không xảy ra nữa. Cũng
 không còn sớm, anh vẫn nên đi
 theo trái tim mình đi, tôi cũng cần
 nghỉ ngơi!”
“Thẩm Xuân Hinh!” Anh đè
 nén tức giận: “Em cứ phải dùng
 mấy lời bóng gió để châm chọc sao?”
Tôi nhíu mày, ra vẻ bất cần
 đời: “Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chẳng
 có cái bản lĩnh này đâu!”
“Em…” Anh bị chọc đến bật
 cười, kéo tôi từ trong nước dậy, rồi
 đặt tôi lên giường.
Tôi kéo chăn che mình lại thì
 nghe anh cười mỉa mai một tiếng:
 “Còn biết thẹn thùng à?”
Không để ý anh, tôi mím môi,
 nhìn lướt qua bên giường thấy
 không có quần áo, sau đó lại thấy
 anh cời áo khoác ướt đẫm ra.
Áo sơ mi cũng ướt một nửa,
 dán vào lồng ngực rắn chắc của
 anh, nhìn vào là thấy mê người. Tôi
 mím môi nhíu mày: “Phó Thắng
 Nam, tôi không muốn làm với anh!”
Động tác cởi áo của anh dừng
 lại, cười mỉa thành tiếng: “Em có vẻ
 rất đề cao sức khỏe của tôi.” Anh
lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi mờ
 miệng nói: “Yên tâm, tôi còn chưa
 vô lý như vậy!”
Thấy anh cời áo sơ mi ra, ném
 ð một bên, sau đó là dây lưng,
 quần tây. Lúc anh quay người thì
 tôi liền nhìn thất trên lưng có một
 vết sẹo lớn máu thịt, tôi không khỏi
 sững sờ.
Xem ra trận va chạm máy bay
 này rất nghiêm trọng.
Anh vứt quần tây qua một
 bên, thấy tôi nhìn chằm chằm thì
 biết là tôi đã thấy được vết sẹo của
 anh. Anh nhíu mày, nói: “Lúc đó
cho dù là ai thì tôi cũng sẽ làm như thế.”
Tôi không nói gì, thu lại ánh
 mắt, kéo chăn qua đỉnh đầu.
Nửa đêm, tôi phát sốt, cả
 người nóng đến mơ hồ. Miệng lưỡi
 khô khốc, sð soạng nửa ngày, suýt
 chút nữa thì lăn từ trên giường
 xuống dưới đất.
Cũng may Phó Thắng Nam
 nhanh tay kéo tôi lại. Hình như anh
 cũng vừa tỉnh ngủ, giọng khàn
 khàn: “Sao thế?”
Đầu tôi khó chịu, cuống họng
 cũng khàn, cố nửa ngày mới nói
được mấy chữ: “Khát quá!”
Anh mỡ đèn đầu giường đứng
 dậy đổ nước cho tôi. Uống xong,
 tôi bớt chút khó chịu vì khát, nhưng
 cơ thể bất lực, đầu óc choáng váng
 khó chịu.
Phó Thắng Nam thấy tình
 huống không đúng thì thử sờ trán
 tôi một cái, phát hiện quá nóng thì
 đứng dậy mặc quần áo. Tôi kéo
 góc áo anh, khó chịu nói: “Không
 đi bệnh viện!”
Uống thuốc, chích thuốc đều
 không tốt cho con.
Anh nhíu mày, trán toát mồ
hôi: “Không đi bệnh viện thì tôi gọi
 Tuấn Anh tới.” Nói xong anh liền
 bấm điện thoại.
Nói xong vài câu, anh liền tới
 phòng tắm, lúc ra thì đem theo
 khăn lông thấm nước đặt lên trán
 cho tôi, rồi lại đi nhúng nước.
Tôi bị sốt đến mơ màng, Trịnh
 Tuấn Anh tới lúc nào tôi cũng
 không biết, chỉ có lúc anh ta và
 Phó Thắng Nam nói chuyện tôi mới
 tỉnh táo đôi chút.
“Sao cô ấy lại đột nhiên phát
 sốt. Con cũng đã năm tháng rồi, cơ
 thể đều đang phát triền, rất dễ xảy
ra vấn đề.”
Câu nói mang theo ý trách cứ
 là của Trịnh Tuấn Anh.
“Buồi tối ngâm nước mưa nửa
 tiếng.” Là giọng của Phó Thắng
 Nam.
“Sao cậu bất cần thế? Phụ nữ
 có thai cảm xúc nhất định không
 ồn định, gần đây lại xảy ra nhiều
 chuyện như vậy, trong lòng cô ấy
 đè nén quá nhiều việc không có
 cách nào phát tiết, chỉ có thể dùng
 cách của mình đề giải quyết.
Tôi đau đầu đến khóc chịu,
 câu nói tiếp theo cũng không nghe
được nữa.
Ban đêm lúc nóng lúc lạnh,
 nửa tỉnh nửa mê.
Khi tỉnh lại lần nữa thì đã là tối
 ngày hôm sau. Có lẽ là theo bản
 năng làm mẹ, tôi đưa tay sờ lên
 bụng, cũng may là vẫn phình lên.
Tôi không khỏi thở nhẹ ra,
 nhắm hai mắt lại, lúc thích ứng một
 chút mới mờ mắt ra lần nữa.
Trong phòng không có ai, tôi
 có chút khát, nên chống đỡ cơ thề
 ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường,
 nhưng chân run đến kịch liệt.
chân vừa chạm đất, cả người liền ngã theo.
Tôi không khỏi giật mình, với
 tới tủ đầu giường. Cũng may mà
 hai gối chạm đất, không có đáng
 ngại gì. Trang sức trên tủ đầu
 giường rơi xuống đất, lốp bốp.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị
 mờ ra, trong tay Phó Thắng Nam
 vẫn còn tài liệu, xem ra là nghe
 được động tĩnh thì chạy vội tới.
Thấy tôi quỳ trên mặt đất, lông
 mày anh cau lại, bế tôi lên đặt lên
 giường, giọng nói có chút khàn
khàn: “Muốn làm gì?”
“Muốn uống nước.” Tôi mở
miệng, cổ họng có chút đau.
Anh đặt tôi lên giường rồi
 quay người rót nước, đưa tới bên
 miệng tôi: “Đầu giường có điện
 thoại, muốn gì thì gọi tôi và dì Triệu,
 đừng cậy mạnh!”
Tôi gật đầu, không nói nhiều.
Uống nước xong thì khá hơn một chút.
Anh nhìn tôi nói: “Đói bụng không?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt rơi vào tài
 liệu trên tay anh, là bản kế hoạch
 đưa sản phẩm mới của Hạ Vỹ ra thị trường.
Ánh mắt dừng lại một chút, tôi
 liền quay đi, nhìn chằm chằm vào
 bức tường cuối giường đến thất
 thần.
Chú ý tới động tác của tôi, anh
 trực tiếp đưa tài liệu cho tôi, nói:
 “Đây là dự án gần đây của Hạ Vỹ,
 muốn xem không?”
Tôi lắc đầu, ánh mắt có chút
 lạnh nhạt: “Không cần!”
Đã rời khỏi Phó Thiên rồi, cho
 dù trong lòng có không cam tâm
 thì cũng không có khả năng nào ra
 hành động gì lớn. Bây giờ việc cần
phải làm là thanh thản ổn định sinh
 Con ra.
“Chờ em sinh con xong nếu
 như muốn vẫn có thể tiếp tục trờ
 về làm việc, chuyện Hạ Vỹ và việc
 kiểm toán của Phó Thiên là tôi
 không cân nhắc chu toàn, không
 trách em”
Anh chủ động nhắc tới việc
 này làm tôi không khỏi nhíu mày.
Trong lòng mặc dù khó chịu,
 nhưng không biết nên nói với anh
 chuyện này thế nào, dứt khoát giữ
vững lập trường là trầm mặc.
Thấy tôi không nói, anh nghĩ là
trong lòng tôi chưa buông được,
 đành mỡ miệng nói: “Hạ Vỹ vẫn
 còn tên của em, sau này có như
 thế nào thì đều là của em. Em cứ
 an tâm dưỡng thai đi.”
“Phó Thắng Nam!” Tôi nói,
 giọng có chút khàn: “Đưa Lâm
 Hạnh Nguyên về thủ đô, xảy ra
 chuyện! Phó Thiên nguy cấp, tất cả
 đều do anh tính toán trước rồi à?”
Việc này xảy ra quá trùng hợp,
 sau đó tôi cũng nghĩ tới vô số khả
 năng, nhưng duy chỉ có không
 dám nghĩ thật ra đây là do Phó
 Thắng Nam tính toán kỹ rồi.
Anh nhìn tôi, ánh mắt rất đáng
 sợ: “Em nghi ngờ là tôi chụp mũ
 cho em à?”