Bà thờ dài một hơi: “Cô gả vào
 nhà họ Phó, ông chủ nhìn thấy cô
 lương thiện, nghĩ rằng hai người ở
 với nhau thời gian lâu rồi, ít nhiều
 cũng bị cô lay động, tốt biết bao
 nhiêu, nhưng hôm nay cô cậu lại
 cãi nhau đến mức này, những ngày
 tháng như thế sẽ trôi đi mất!”
Tôi biết dì Triệu có ý tốt, vỗ vỗ
 tay bà ấy an ủi: “Dì Triệu, con người
 sợ nhất là thử thay đồi người khác,
tôi sẽ không thay đổi Phó Thắng
Nam, mà cũng không thay đổi nỗi,
 đó là số mệnh, về sau tôi sẽ cố
 gắng khống chế bản thân, sẽ
 không cãi nhau với anh ấy, dì yên
 tâm!”
Viền mắt bà ấy có chút đỏ,
 khẽ lắc đầu nói: “Người trẻ các cô,
 nhất định phải nhớ, phải trân trọng
 những ngày tháng sống cùng
 nhau, đợi đến tuổi xế chiều, quay
 đầu nhìn lại, phát hiện vốn dĩ có
 thể vui vẻ bên cạnh một người
 nhưng lại không cố gắng hết lòng
 hết sức, vốn dĩ có thể cùng tình
 yêu ngọt ngào trải qua những ngày
tháng sau này, nửa đường lại
buông tay, quay đầu nhìn lại ngày
 xưa đó, đều là hối tiếc, cuộc đời có
 nuối tiếc cũng là bình thường,
 nhưng nếu như đều là nuối tiếc, thì
 đó là hối hận rồi.”
Tôi gật đầu, không biết nên
 nói như thế nào, giữa tôi và Phó
 Thắng Nam, nghĩ kỹ thì cũng
 không phải có rào cản nào quá lớn.
Đa phần là những chuyện vụn
 vặt, không có gì to tát, nhưng từng
 chuyện từng chuyện nhỏ nhặt này
 tích tụ lại với nhau, tôi không có
 cách nào phát tiết cũng không có
 cách nào nói cho rõ ràng, trong
lòng tích tụ quá nhiều oán hận,
 không có cách nào giải trừ.
“Dì Triệu, cảm ơn dì!” Dì ấy
 nhìn rõ chuyện giữa tôi và Phó
 Thắng Nam, trong lòng muốn
 chúng tôi vui vẻ sống qua ngày,
 đều là xuất phát từ lòng tốt.
Thấy tôi có vẻ không nghe lời
 khuyên của dì, dì ấy nhàn nhạt nói:
 “Đứa trẻ này, quá bướng bỉnh rồi!”
Tôi không cười, liền gật đầu:
 “Vâng vâng, dì Triệu nói rất đúng!”
Thấy tôi như thế, dì ấy cũng
 không biết phải làm sao: “Xuân
 Hinh này, cô đừng nghĩ rằng trong
lòng cậu chủ không có cô, ngày
 hôm qua, cậu chủ về liền hỏi cô đi
 đâu mấy lần, cô đổi điện thoại, cậu
 ấy tường rằng cô bỏ di rồi, gấp gáp
 chạy khắp nơi nghe ngóng, biết cô
 đến thành phố Yên Tích, cậu ấy
 liền đi tim cô trong đêm, cô cũng
 biết đó, cậu ấy mới xuất viện, vết
 thương trên người cậu ấy còn chưa
 lành, cần phải tĩnh dưỡng cho tốt,
 bác sĩ Trịnh sợ cậu ấy xảy ra
 chuyện nên ngăn lại, sáng sớm
 hôm nay cậu ấy từ sớm đã ra cửa
 chờ cô rồi.”
Một lúc lâu sau, dì ấy thờ dài,
 bất đắc dĩ nói: “Tôi nhìn ra được
trong lòng cậu chủ có cô, cô cũng
 thế, trong lòng rõ ràng đều rất
 quan tâm, sao hai người ai cũng
 không chịu cùng nhau vui vẻ sống
 những ngày tháng sau này chứ”
“Dì Triệu, dì nấu gì ð dưới lầu
 thế?” Tôi hỏi, cắt ngang lời nói của dì.
Dì ấy bất giác dừng lại, ngửi
 ngửi, liền giật mình, cả người hốt
 hoảng nói: “Ây da, tôi hầm canh
 sườn bí đao cho cậu chủ
Nói xong, liền gấp gáp lật đật
 xuống dưới lầu.
Tôi ngồi trên ghế đệm, nhìn
bát canh gà cô ấy bưng đến,
 không kiểm được có chút thất
 thần, tôi sinh đã nông cạn, gặp
 phải tình yêu cũng nông cạn nốt.
Mấy năm nay, đến tình thân
 tôi còn không cảm nhận được, chứ
 đừng nói đến tình yêu, tôi không
 biết cách yêu, cũng không học
 cách làm thế nào để yêu người
 khác.
Bà ngoại nuôi dưỡng tôi, từ lúc
 tôi mới có vài tháng, cho tôi biết
 thế nào là quan tâm và ấm áp, tôi
 hiều điều đó là yêu.
Thẩm Minh Thành vô cùng
xấu xa, lạnh lùng ngoan cố, tôi hiểu
 đó là hoang tưởng.
Sự bảo vệ và kề cạnh của Vũ
 Linh, làm tôi hiểu đó là tình bạn.
Còn Phó Thắng Nam, những
 tháng ngày trong hai năm nay, anh
 đối xử với tôi rất tốt, vài ngày ít òi,
 tôi thật sự không dám xem một vài
 khe hở này xem là tình yêu.
Mượn giấm làm rượu, chua cả
 nửa đời người rồi, đó không phải là
 ý của tôi.
Tôi thích Phó Thắng Nam, cho
 nên mới có thề chịu đựng anh sớm
 nắng chiều mưa, đối xử lạnh nhạt,
nhưng điều này không thể nói rõ
 ra, tôi có thể giả vờ làm một con
 ngốc xem những gì anh bán rẻ là
 tình yêu!
Sắc trời ngày càng tối, tôi mệt
 mỏi lả người, nhưng nằm trên
 giường rất lâu rồi vẫn không ngủ
 được, mấy ngày trước ngủ cùng Vũ
 Linh đã quen rồi.
Lúc này một người nằm trên
 chiếc giường cỡ lớn, tôi chỉ cảm
 thấy trống rỗng đến nỗi trong lòng
 hoảng loạn, tiếng gió ngoài cửa sồ
 vô cùng lớn, cơn mưa giữa mùa hè
 nhanh chóng kéo đến và dữ dội.
Vài trận gió gào rít thồi tới, cơn
 mưa lớn tầm tã liên tiếp ập xuống.
Tôi không ngủ được, nhìn
 đồng hồ treo trên trường, một giờ
 sáng, trong lòng vô cùng phiền
 não, liền khoác áo ngủ ra đứng ở
 ban công.
Bởi vì lần trước tôi đứng ð ban
 công bị ướt mưa, Phó Thắng Nam
 đã sửa lại ban công, nước mưa
 không thể tạt vào, có thể cảm nhận
 được những cơn gió lạnh vù vù
 quét qua.
Tôi buồn bực khó chịu, trong
 lòng có chút hoảng, quyết di
xuống lầu, chạy ra vườn.
Vườn hoa của biệt thự được dì
 Triệu trồng rất nhiều hoa cỏ, thời
 khắc này vài trận mưa to ập xuống,
 làm cho những cành hoa cong
 cong vẹo vẹo, thấy chúng vô cùng
 hợp với hoàn cảnh.
Tôi bất giác cảm thấy tôi và
 những cây hoa cỏ này có phần
 giống nhau, không nhịn được chạy
 vào khu vườn, mặc cho mưa gió rơi
 xuống thân mình.
Áo ngủ mùa hè mỏng manh,
 không bao lâu liền bị thấm ướt hết,
 mưa gió không lạnh, ngược lại cảm
thấy rất dễ chịu, ngồi xổm trong
 vườn hoa âm thầm mà rơi lệ.
Người luôn muốn trút hết nỗi
 lòng, mượn trời mưa để khóc một
 trận cũng tốt.
Lúc dì Triệu phát hiện ra tôi, tôi
 đang khóc vô cùng thương tâm, bà
 ấy lấy chiếc ô, vô cùng khẩn trương
 hoảng loạn, muốn kéo tôi vào,
 nhưng bà ấy dù sao cũng đã lớn
 tuổi, nếu tôi không đi, dì ấy cũng
 hết cách.
Bất đắc dĩ, bà vứt chiếc ô,
 chạy vào phòng khách, lúc chạy ra,
 tay cầm một chiếc áo mưa, choàng
lên người tôi, an ủi tôi: “Xuân Hinh,
 cô không thể ở đây chà đạp bản
 thân mình, không không thương
 bản thân, cũng phải thương xót
 đứa trẻ trong bụng mình chứ, cô
 như thế này xảy ra chuyện nguy
 hiểm gì thì phải làm sao!”
Tôi làm gì nghe lọt tai những
 lời đó, ngồi trên đất chỉ cảm giác
 rất muốn khóc, hận không thể đem
 hết những uất ức và khó chịu phát
 tiết ra ngoài.
Mưa mùa hè tuy rằng không
 lạnh, nhưng chung quy tôi là phụ
 nữ đang mang thai, ngồi trong mưa
một tiếng đồng hồ, cơ thể cũng
 không chịu nỗi.
Nhất thời đầu choáng vô cùng!
Bên tai truyền tới tiếng của dì
 Triệu: “Cậu chủ cuối cùng cũng về
 rồi!”
Tôi bất giác quay đầu, nhìn
 thấy ở cổng, Phó Thắng Nam cả
 người mặc đồ vest đen, ánh mắt
 sắc lạn đầy nộ khí đi về phía tôi.
Ôm tôi lên, đi vào biệt thự.
Mặt anh trầm xuống, mắt tôi
 khóc lâu như thế có chút khó chịu,
 – không muốn nhìn anh, dứt khoát nhắm lại.
Dì Triệu thấy Phó Thắng Nam
 về rồi, cũng không tiện nhúng tay vào.
Cửa phòng ngủ đóng lại, Phó
 Thắng Nam liền cời bỏ đồ trên
 người tôi ra, ôm tôi vào phòng tắm.
Anh không nói chuyện, tôi dĩ
 nhiên cũng không nói gì thêm, bầu
 không khí yên tĩnh đến đáng sợ.
Thời gian từng chút từng chút
 trôi qua, cả người bị lạnh cóng của
 tôi cuối cùng cũng có độ ấm trở lại,
 đôi mắt chua xót cũng đỡ hơn vài phần.
Khẽ mờ mắt, thấy Phó Thắng
 Nam sắc mặt u ám nhìn tôi, ánh
 mắt thâm sâu lạnh lẽo, hồi lâu, bờ
 mỏng của anh khẽ mở: “Tự ngược?
 Vui không?”
Tôi chau mày, thân thể trần
 trụi nằm trong bồn tắm bị anh nhìn
 hết, thật sự có chút ngượng, tôi
 ngồi dậy, bước ra khỏi bồn tắm.
Bị anh ấy nhanh tay ấn trở lại:
 “Nằm xuống!”
Tôi cau mày, mặt lạnh nhạt:
 “Tôi muốn đi ngủ!”
“Ha, định ra ngoài ngủ sao?”
 Ấn tôi xuống nước, sắc mặt anh
không tốt: “Vì sao lại chạy đi dầm
 mưa như thế?”
Tôi với lấy khăn tắm, che
 người lại, tùy tiện trả lời: “Tâm trạng
 không tốt!”
“Tâm trạng không tốt?” Anh
 cười lạnh: “Ai ai cũng giống em tâm
 trạng không tốt liền tự tìm đường
 chết, bây giờ ngoài đường đều đầy
 thây ma rồi, Thẩm Xuân Hinh, em
 là đang dày vò bản thân hay là
 đang dày vò tôi?”