Bàn tay Duyệt Nhi đặt trên dây đàn tìm được cảm giác rong ruổi,
càng nghịch càng cao hứng, mãi đến khi giọng nói Việt Hoa
truyền đến: “Ngoan, dừng lại đi mà…Cô không hợp…”
Duyệt Nhi cả kinh, run run nói: “Người…Người…sao có thể ở trong nước.”
Việt Hoa bày ra dáng vẻ hung dữ, trực tiếp phá hủy khí chất ôn nho văn nhã trên người, ra vẻ dữ tợn bảo: “Ta là quỷ hồn, không
đến Văn Phong sơn, ta sẽ ăn ngươi.”
Duyệt Nhi bật dậy, nhanh tay đem chiếc ghế đẩu ném vào trong phòng,
gọi một đám mây tới rồi lảo đà lảo đảo đi tới Văn Phong sơn.
“ Hôm nay bị thương à?” Trên cây cổ thụ bên hồ nước treo một
chiếc ghế rất đẹp, Việt Hoa đang ngồi trên đó, bộ thanh y trải
ra, trên người toát ra khí phách bất phàm, có một cảm giác
khí độ hấp dẫn người khác.
Duyệt Nhi thế nhưng dứt khoát không phải là cô hổ nhỏ ham mê nam sắc, nàng đến trước chiếc ghế treo, bàn tay nhỏ bé sờ sờ, rồi
lại sờ sờ, cuối cùng đôi mắt to tròn sâu kín nhìn Việt Hoa.
Việt Hoa:…
“ Chi bằng, cô ngồi lên đùi ta?”
“ ….Mặc Ly nói, nam nữ tay không được chạm, nên con và người cũng không thể chạm chân…” Cô hổ nhỏ mạch lạc rõ ràng.
Việt Hoa ha ha cười một tiếng, nhảy xuống khỏi ghế treo, từ trong
phòng triệu đến một chiếc bàn và ghế trầm hương, bình thản
ngồi xuống, cười bảo: “Mặc Ly của cô, ngược lại dạy cô rất
ngoan đấy.”
Việt Hoa mỉm cười: “Sáo trúc cũng không tệ, vũ khí của Sở Từ Ma
quân của Ma giới – Hồng Liên Vãn ca – tính ra là cây sáo tốt
nhất khắp thiên địa này, nghe nói y ở Minh gian chịu thiên kiếp
hồn phi phách tán, Hồng Liên vãn ca đó cũng không biết ở nơi
nào. Dạng như chung cổ (chuông trống) đích thực không
phù hợp với một cô nương, cũng không nho nhã. A, còn có tiêu,
thổi tiêu, ây dà, với một cô nương cũng không hay.”
Duyệt Nhi hơi căng thẳng, nàng dường như ngoại trừ xem thoại bản, còn thì chưa từng thực sự học qua cái gì như vậy, cảm giác khẩn
trương đẹp đẽ và rực rỡ này là gì đây?Việt Hoa bật cười nói: “Làm tốt, ta không đánh cô, làm không tốt, ta cũng sẽ chẳng
cười cô, căng thẳng cái gì chứ?”
“Con cũng không biết…” Thanh âm ngọt ngào mềm mại tràn đầy run rẩy, bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi siết chặt rồi lại thả ra, sau
đó đặt trên dây đàn, tĩnh tâm nhớ lại chỉ pháp và lời dạy
của Việt Hoa một lượt, ngón tay khẽ di chuyển, theo đó tập lại một lần.Mặc dù ngón tay hãy còn chưa hết sức linh hoạt, bắt
đầu gảy còn chưa lưu loát, nhưng đã đủ khiến Việt Hoa vui mừng: “Không tệ, Duyệt Nhi, cô là thiên tài!”
Duyệt Nhi hơi ngượng, cảm giác căng thẳng cũng lui đi phân nửa: “Tất
cả mọi người đều nói con là đồ bỏ đi, chỉ có người bảo con
là thiên tài.”
“Hửm? Ai nói cô như vậy?”
Duyệt Nhi có chút chua xót: “Bình thường khi ở ngũ giới có rất
nhiều người nói con dựa dẫm nam nhân, nói con song tu với rất
nhiều người để có được linh lực và tu vi, trên thực tế là một kẻ bỏ đi chẳng ra gì. Con thật không hiểu vì sao thể chất
mình lại kỳ quái như vậy, nhưng không thích người khác nói con
như thế. Con chỉ song tu với Mặc Ly. Bọn họ gạt người.”
“Đến Thần giới, Tử Dao Thần quân gọi con là đồ súc sinh, Vu Hồng
bảo con là đồ phế vật. Nói con không xứng với Mặc Ly, nhưng
mà, con…Dù thế nào thì con cũng muốn trở nên mạnh mẽ.”Bất tri bất giác, Duyệt Nhi đã đem suy nghĩ giấu kín nói ra.
“Chẳng phải cô có sư phụ sao? Y không dạy cô cái gì à?” Việt Hoa có chút không nhẫn tâm nói.
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Sư phụ đối với con rất tốt, nhưng con học
cái gì cũng không xong, người hay đùa rằng, sau này sư phụ che
chở con, học mấy thứ này làm gì? Không cần học…Mặc Ly cũng
thấy ở bên cạnh chàng con căn bản cái gì cũng không cần, nhưng
con cảm thấy cứ như vậy, thật sự giống như một món đồ chơi.
Họ cho rằng con không hiểu.”
Duyệt Nhi ngẩng đầu hướng về nơi mặt hồ xa xa, gượng cười nói: “Con
trước đây xem thoại bản, thấy mấy nữ nhân nhu nhược không chút
năng lực ấy đều là đồ chơi của nam nhân. Con mới không phải như
vậy. Con mới không phải trừ bỏ ngủ cùng Mặc Ly, còn thì tác
dụng gì cũng không có.”
Việt Hoa hơi ngạc nhiên: “Cô… cô có từng oán trách sư phụ mình?”
“Chưa từng. Sư phụ đối tốt với con, cơ hồ lục giới ai nấy đều
biết. Chẳng qua người hay thích nói đùa.” Duyệt Nhi từ trong
thế giới của mình tỉnh lại, cười nói: “Người luôn nói muốn
cùng con có một mối tình sư đồ bị ngăn cấm oanh oanh liệt
liệt…Giống mấy thư sinh của phàm gian, nếm trải chua xót…”
“Sao có thể? Ta lại không biết sư phụ cô.” Việt Hoa duỗi tay ấn đầu nàng lại: “Ngoan ngoãn gảy đàn.”
Duyệt Nhi quả nhiên lại đem tinh lực đặt trên cây đàn, bàn tay nhỏ bé nỗ lực chiếu theo các dạng chỉ pháp mà lướt trên dây đàn.
Hiện giờ đã qua lúc hoàng hôn, đang khi màn đêm buông xuống, Vu Hồng
bay về tiểu viện, nhìn căn phòng bên trái, cười lạnh một
tiếng, tiểu tiện nhân, lại không biết đi đâu câu dẫn nam nhân
rồi.
Vừa quay đầu, thế nhưng thoáng trông thấy một bóng dáng đứng bên cạnh hồ.
Bạch y như tuyết, tóc đen như thác nước rũ xuống, chỉ nhìn thấy được nửa gương mặt hoàn mỹ.
Toàn thân người ấy đều toát lên khí tức lạnh lùng trong trẻo, đứng ở nơi đó, ánh trăng hết thảy đều trở nên ảm đạm vài phần.
Tựa như vị thần đế cao quý nhất nơi cửu thiên.Người như vậy,
phong hoa tuyệt đại như vậy, không phải Lạc Thủy Thần quân thì
còn có thể là ai?
Vu Hồng bước tới gần, người đó đang ngơ ngẩn nhìn mặt hồ, dường như thông qua mặt hồ nhìn gì đấy? Chỉ cảm giác thấy toàn thân đều là khí tức lạnh lẽo, ngoài ra còn có nộ khí đang đè
nén.
Vu Hồng hơi sợ, nhưng gương mặt mấy ngàn năm trước chỉ thoáng qua
nhưng lại khắc ghi vào xương cốt cả đời ấy lại hiện lên trong
đầu.
Khi đó y từ trời mà đến, nàng cũng giống như vô số nữ tử đứng ở nơi đó, đều ngẩn ngơ sững sờ.
Lúc ấy hình như làn gió thoảng đưa, mái tóc đen nhánh của chàng
bị thổi tung tạo nên một độ cong tuyệt mỹ nhất thế gian, lộ ra dung nhan khiến người vừa gặp liền cả một đời chẳng thể quên
được.Đôi đồng tử tĩnh lặng trông về phía trước, nhưng tựa như
cũng không nhìn gì cả, giữa hai hàng mày như có thiên sơn vạn
thủy, cả người toát lên khí tức lạnh lẽo.
Người ấy bước đi không nhanh, nhưng nháy mắt đã gần ngay trước
mắt.Trong khoảnh khắc đó, nàng nghe rất rõ âm thanh mình hít
vào, đôi đồng tử tựa hắc ngọc của người ấy chuyển sang phía
nàng, rất nhanh lại dời đi, dường như cái gì cũng không nhìn
thấy.Nhưng Vu Hồng vào một khắc này nghe thấy âm thanh hoa nở cách xa vạn dặm.
Vu Hồng cười khổ lắc đầu, lời đồn của lục giới cũng không phải giả dối.
Nàng chầm chậm bước tới gần y, đến khi còn cách khoảng năm bước,
cuối cùng lại kìm không được, nhẹ giọng gọi: “Lạc Thủy Thần
quân…”
Y không quay đầu, tay vừa phất lên, nàng ta liền bị đánh bay vào
trong phòng, lập tức, cửa phòng đóng chặt. Trong khoảnh khắc
ấy, nàng ta chỉ nghe thấy một từ.
Cút.
Vu Hồng thảm hại ngồi trên đất, muốn mở cửa nhìn thử bóng dáng bên hồ ấy lần nữa, nhưng dù thế nào cũng không được. Tiểu
tiện nhân kia có gì tốt? Cho dù chỉ liếc ta một cái cũng được rồi, cút, bảo ta cút.
Vu Hồng một lần nữa chật vật co quắp trên nền đất. Mấy ngàn năm đổi lấy một lần gặp gỡ, y cũng không hiểu nỗi tương tư của
nàng.
Tức Mặc Ly lặng lẽ đứng bên hồ, trên mặt hồ rõ ràng phản chiếu
hình ảnh Duyệt Nhi đang gần như đầu kề sát đầu với Việt Hoa.
“Duyệt Nhi, chỗ này không phải gảy lên, mà là ấn xuống, đây là điểm
chuyển âm quan trọng nhất, áp dụng trên người kẻ địch, là sát
chiêu, cô như vậy sẽ toi công uổng phí…”
Việt Hoa càng dạy càng hào hứng, Duyệt Nhi đích thực rất thông
minh, ầy ya, mặc dù về phương diện tình cảm thì có chút mù
mờ.
Duyệt Nhi gật gật đầu, hai bên trán lấm tấm mồ hôi: “Con biết rồi…”
Hạ tay, lại sai.
Lại lần nữa, vẫn sai.
Duyệt Nhi thất bại hỗn loạn ấn đàn: “Không được…Con như vậy liệu có phải trong vòng ba chiêu sẽ bị kẻ địch giải quyết rồi không?”