*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
 
 Đêm đó không trăng không sao, gió thổi lạnh lẽo 
Bạch Nhược Y tìm được bộ quần áo ngày đầu tiên mình tới Nhật Bản, sau đó chờ tới một giờ sáng. 
Trong biệt viện chỉ còn tiếng côn trùng kêu, gió đêm thổi xào xạc qua các ngọn cây, không còn nghe được bất kỳ tiếng của ai hết 
Bạch Nhược Y rón rén đi ra cửa, giơ tay khẽ chạm nhẹ để cửa mở ra, vừa đủ để một người có thể lách người qua thì dừng lại 
Thò đầu ra ngoài, đôi mắt màu hổ phách liếc nhìn xung quanh, bên ngoài toàn bóng cây, không hề nhìn thấy ai 
Quái lạ, Đằng Y không sợ cô chạy mất sao? Lại có thể không để bất cứ ai trong biệt3viện 
Bạch Nhược Y vừa kinh ngạc vừa rón rén bước ra ngoài 
Một bước, hai bước mà xung quanh vẫn yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió đêm xào xạc, ngoài ra không còn bất cứ tiếng động nào 
Bạch Nhược Y men theo con đường đã định sẵn trong đầu, rảo bước 
Đi ngang qua gian phòng của người giúp việc thấy người giúp việc nói mơ khiến Bạch Nhược Y sợ đến mức thót tim, sợ là sẽ có người tới 
Sau khi xác định không còn tiếng động gì khác, Bạch Nhược Y mới tiếp tục bước đi, tim cô đập nhanh dữ dội. 
Con đường chỉ vài phút thôi mà Bạch Nhược Y cảm thấy rất lâu, cuối cùng cô đi tới gần một căn phòng cách1cổng không xa. 
Căn phòng đó trước đây Bạch Nhược Y cũng đã thấy nhưng chưa từng tới gần, có lúc muốn đến gần xem thì một người giúp việc xua tay, ý nói cô không được tới đó. 
Cô dừng lại, hít một hơi thật sâu, chú ý xung quanh một lần nữa 
Sau khi xác định cửa sau không có người, cô mới từ từ nhấc chân, đi về phía cửa cổng. 
Khi đi ngang qua căn phòng đó, tán cây đại thụ ở cạnh căn phòng bị gió thổi kêu lên xào xạc giống như tiếng than khóc thảm thương. 
Nghe vô cùng đáng sợ, nhưng Bạch Nhược Y chỉ một lòng mong bước nhanh tới cổng để rời khỏi biệt viện này và rời khỏi Nhật Bản 
Một tiếng “tạch”6vang lên từ dưới chân, Bạch Nhược Y có cảm giác mình đang giẫm vào vũng nước hay cái gì đó tương tự 
Cô kinh hoàng đến mức hai tay run rẩy, vô thức nhìn xung quanh xem có người tới không 
Vẫn không có ai tới, Bạch Nhược Y nhẹ vỗ ngực mình, cũng không để ý tới việc mình vừa giẫm lên cái gì, tiếp tục bước về phía trước 
Một lát sau, khi Bạch Nhược Y đi tới cửa sổ thì đột nhiên trong phòng vang lên tiếng động 
Là tiếng mấy người Nhật nói rất to, Bạch Nhược Y không hiểu họ đang nói gì nhưng lại khiến cô sợ hãi ngồi sụp xuống cạnh vách tường của căn phòng 
Vừa ngồi xuống cô đã ngửi thấy mùi tanh4nồng, hai tay cô dò xét mặt đất, phát hiện đám có đều ướt 
Cảm giác sền sệt khiến Bạch Nhược Y thấy buồn nôn, cô giơ tay lên nhìn một cách cẩn thận, chỉ thấy tay dính đầy máu 
Điều đó khiến Bạch Nhược Y sợ hãi đảo mắt, suýt nữa hét toáng lên 
Đây là.. 
đây là máu gì vậy? Cô nhìn vết máu trên tay mà không dám tin vào mắt mình 
Có lẽ là máu lợn hay là máu gia cầm thôi.. 
Không cần phải quan tâm nhiều tới vậy, rời khỏi đây rồi tính tiếp 
Bạch Nhược Y thở hổn hển, để cho tim mình bình tĩnh trở lại rồi vịn tường đứng dậy, cúi người đi qua bên dưới cửa sổ. 
Cô lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang3lên trong phòng: “A...” sau đó là một đống tiếng Nhật mà Bạch Nhược Y nghe không hiểu gì, nhưng thông điệp thì có thể dễ dàng nhận ra, đó là cầu xin tha thứ kèm theo sự sợ hãi 
Sự tò mò khiến cô lặng lẽ nhìn qua cửa sổ, trong phòng không hề bật đèn, tối đen như mực nên không hề biết họ trông ra sao cả 
Những tiếng thảm thiết vang lên liên tục không ngừng đánh thẳng vào tai cô, hòa với tiếng gậy gộc đập vào cơ thể người, Bạch Nhược Y cố gắng nheo mắt nhìn 
Cô lờ mờ nhìn thấy trong đó có 7,8 người đàn ông đang vây xung quanh, không ngừng nói chuyện gì đó và có người đã bị đánh ngã sõng soài trên đất 
Tiếng kêu thảm thiết đó chính là tiếng của người đang nằm dưới đất kia nhưng Bạch Nhược Y không nhìn thấy rõ mặt họ, cũng không biết họ đang làm gì. 
Một lát sau, Bạch Nhược Y nghĩ nên bỏ qua, vẫn nên nhanh chóng rời khỏi biệt viện này 
Họ đang làm gì không hề liên quan tới cô 
Cô ngồi xuống, lẩn tường đi ra ngoài 
Nhưng khi đi tới cửa, cô lại do dự trong chốc lát rồi lấy hết can đảm bước qua căn phòng đó 
“Bốp!” Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, khiển Bạch Nhược Y sợ tới mức lập tức dán sát người vào tường 
Cửa phòng vừa vặn che kín người cô. 
Bây giờ chỉ cần có ai đó đóng cửa phòng lại là có thể nhìn thấy Bạch Nhược Y đang ở phía sau cánh cửa. 
Đèn ở cửa phòng cũng được bật lên, trong bóng đêm tối tăm cuối cùng cũng có một chút ánh sáng. 
Bạch Nhược Y nhìn qua khe hở, thấy rõ mấy người đàn ông mặc vest đen, trong đó có hai người chính là người đã đưa cô từ thành phố H tới Nhật Bản 
Trong tay họ đang giữ một người đàn ông bê bết máu, ném ra trước cửa phòng, sau đó có vài kẻ lăn qua lộn lại 
Trong phòng vẫn vang lên tiếng kêu thảm thiết, xem ra người bị hại ở trong phòng đó không chỉ có một người 
Bạch Nhược Y dán sát vào khe cửa, nhìn ra ngoài thấy bọn họ đang ra sức lấy chân đạp vào cơ thể người đàn ông kia 
Quần áo người đàn ông kia rách tươm, quanh người toàn vết máu, dưới ánh đèn chiếu sáng vẫn không thể nhìn rõ được bộ quần áo trên người anh ta có màu gì 
Quần áo rách tới mức không còn nhận biết được hình dạng, có lẽ là do vết roi hay cái gì đó đại loại như vậy, khiển trên cơ thể người đàn ông đó đầy những vết thương, từng vệt đỏ tím và còn cả lở loét nữa 
Hình như người này đã bị ngược đãi rất lâu rồi, cả người đều bốc mùi hôi thối 
Đừng nhắc tới việc buồn nôn, chỉ cần nhìn thôi dạ dày của Bạch Nhược Y đã cuộn lên, nếu không phải bữa tối cô ăn ít thì có lẽ giờ đây đã nôn sạch sẽ.