Quang Minh trong miệng còn đang kêu la: - Thần, lão già kia tao không đối phó được, mày qua đi.
Cái mũi Thần tức đến nỗi suýt vẹo, Lão Thiết bên kia chỉ thở ra chứ gần như không thấy hít vào nữa rồi, Quang Minh chết tiệt này đúng là đáng ghét quá đi.
- Hây hây lão đại, bọn cừu kia để cho các anh em đi.
Phụ trách Thống soái Công Tôn gia tộc chính là tên trước kia là người đầu tiên ghi danh tham gia Thiết Huyết quân của Thường Nhạc, giờ phút này toàn thân gã đều là hàng hiệu.
Đám tinh anh Công Tôn gia tộc nhã nhặn ở phía sau cũng hưng phấn kêu la: - Lão đại, chúng tôi muốn ăn thịt dê, chúng tôi muốn ăn thịt dê.
Và khi Thường Nhạc kịp phản ứng, Mộ Dung Trường Thiên đã biến mất mà Sở Phi Dương đang bị Quang Minh đánh cho không biết Đông Tây Nam Bắc cũng biến mất.
Hai đại cự đầu vừa biến mất các tiểu đệ còn lại đúng là sống còn đau khổ hơn chết, sức mạnh của Quang Minh bọn họ hoàn toàn phát tiến đến những người này. Thường Nhạc nhìn bên ngoài phòng họp, trong thần sắc mang theo một tia nghi hoặc. Có thể cứu Mộ Dung Trường Thiên khỏi nơi mình giấu, người này có thể là ai?
Cho dù là cao thủ cấp bậc Công Tôn Liệt muốn làm điều đó chỉ sợ cũng không dễ, phải biết rằng sau khi mình hấp thu sức mạnh của Công Tôn Khả Nhân đã biến hoá tới mức thoát thai.
Có thể cướp đi người từ tay Quang Minh đang điên cuồng, đối phương đó là ai?
Nếu cả hai điều thần bí kia đến từ một người thì không khỏi quá kinh khủng.
Bọn họ vì sao không trực tiếp xuất hiện mà cố tình ẩn núp trong bóng đêm?
Thường Nhạc bỗng mỉm cười tà ta, bất kể bọn họ là ai, chỉ cần chọc tới Thường Nhạc thiếu gia, cho dù là hùng mạnh cỡ nào kết quả cuối cùng cũng giống nhau. Các tinh anh cấp cao ở Điểm G này xem như nhìn thấy uy phong của lão đại rồi. Vừa rồi trong trận chiến long trời lở đất, trong đầu bọn họ đã lưu lại ấn tượng không thể xoá nhoà.
Bọn họ giờ mới hiểu được trời đất rộng lớn không gì là không có.
Thời gian rảnh rỗi của Thường Nhạc cũng không nhiều, một bên bận rộn gia tăng tình cảm với Kim Huye, một bên vừa muốn gia tăng kinh nghiệm chiến đấu với Hoa tỷ muội.
Từ sau sự việc lần trước, thái độ của Hoa Nhã Thi đối với Thường Nhạc đã có thay đổi nghiêng trời lệch đất. Đương nhiên, ở bên ngoài, Hoa Nhã Thi vẫn là băng sơn mỹ nữ trong sân trường.
Trên giường, cho dù là một khối băng, Thường Nhạc cũng có thể hoàn toàn làm tan chảy. Đương nhiên Thường Nhạc hiểu mình còn có việc muốn làm, cho nên để tiết kiện thời gian thôi đành đem gộp Quai Quai và Tiểu Vũ làm chung với nhau.
Băan đầu, Quai Quai còn không chịu, bộ dạng xấu hổ, rõ ràng là làm cho hứng thú của Thường Nhạc lên đến đỉnh nhưng trước lạ sau quen, rất nhanh chóng.
Quai Quai và Tiểu Vũ hai người có thể nói là chung sức hợp tác, cùng nhau trên giường đại chiến với Thường Nhạc hai trăm chín mươi chín hiệp.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là Tư Đồ San San đi nước ngoài, thiếu đi rất nhiều thú vị, nhiều thứ có thể chơi trên người Noriko nhưng ở đây lại không tìm được người để chơi.
Ngày đầu tiên Thường Nhạc rời khỏi Tần Uyển đi Mỹ, nguyên nhân cụ thể là gì cũng không rõ ràng lắm nhưng Thường Nhạc lại biết chỉ cần là phụ nữ của mình thì cả đời đều không thoát khỏi sự ôm ấp của bản thân mình.