Chương 2: Cô ta sống không qua khỏi mười hai giờ
Trên chuyến tàu khởi hành đến Giang Thành.
Phan Lâm liếc mắt nhìn về phía ngoài
 cửa sổ, chìm trong suy nghĩ.
Lúc mẹ anh hạ táng, anh không kịp đến
 hiện trường, lần này đến tảo mộ cho mẹ,
 cũng coi như là chấm dứt một phần tâm sự.
Mẹ anh không cho phép anh quay về
 nhà, nói là vì muốn bảo vệ anh, nhưng trong
 lòng anh, trở về nhà họ Phan chính danh vì
mẹ vẫn luôn là tâm nguyện của anh.
Nhưng trước tiên vẫn chưa thể nghênh
 ngang quay về nhà họ Phan được.
Suy cho cùng ở Trung Quốc này, nhà họ
 Phan cũng có thế lực to lớn, muốn hoàn toàn
 hạ bệ nó dưới chân, vẫn cần phải chuẩn bị kỹ
 lưỡng.
Trong mắt Phan Lâm lóe lên một luồng ý
 chí kiên định.
Reng reng reng…
 Điện thoại rung lên.
 Kết nối cuộc gọi.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói
 lạnh lùng nhưng rất êm tai.
“Anh chết đi đâu rồi hả? Còn không mau
 về?”
“Vé mua trước bị rơi mất rồi, đành phải
 mua vé tàu cao tốc 11 giờ.”
“Tới nơi lập tức bắt xe đến bệnh viện
 trung y Giang Thành, trước 12 giờ tôi phải
 nhìn thấy được anh đứng ở cửa bệnh viện!”
 Giọng nói lạnh lùng, không chút hoài nghi.
“Bệnh viện trung y Giang Thành? Khi
 không đến đó làm gì?”
“Còn làm gì nữa? Bà nội nhập viện rồi, tất
 cả mọi người đều phải đến thăm bệnh.”
“Không phải sức khỏe bà nội vẫn tốt
 sao? Sao lại nhập viện…”
“Tút tút..”
Phan Lâm vẫn chưa nói xong, điện thoại đã cúp.
Anh cau mày, bỏ điện thoại vào lại trong túi.
Từ trạm tàu cao tốc đón xe đến bệnh
 viện ít ra cũng phải hai mươi phút.
Trước cửa bệnh viện trung y Giang
 Thành.
“Người vẫn chưa đến sao?”
Phan Lâm quét mắt nhìn một hồi, sau đó
 đưa tay vào túi, lấy ra một gói thuốc lá, châm
 một điếu thuốc hút lấy hai hơi, vừa thổi ra
 khói thuốc, đằng sau vang lên những tiếng
 bước chân đồn dập, sau đó là một mùi
 hương quen thuộc xộc vào mũi.
Phan Lâm dập tắt điếu thuốc, xoay người
 lại.
Đứng phía sau là một người con gái trẻ
 trung xinh đẹp.
Cô gái mặc trên mình bộ đồ công sở, tóc
 dài phủ vai, làn da mịn màng trắng trẻo, môi
đỏ răng trắng vô cùng xinh đẹp.
Cô ta là Lý Ái Vân.
Người vợ hữu danh vô thực của Phan Lâm.
Cô rất xinh đẹp, là người con gái xinh đẹp
 có tiếng ở Giang Thành, rất nhiều người đều
 tưởng rằng cô sẽ gả cho một trong bốn thiếu
 gia của Giang Thành là Lâm Chí Tường, trở
 thành con dâu nhà họ Lâm, nhưng nào ngờ
 trước khi Lý lão gia qua đời, lại ép gả cô cho
 một tên nghèo chẳng có gì trong tay như
 Phan Lâm.
Không ai biết lai lịch của Phan Lâm, dù
 cho thân phận là đứa con bị bỏ rơi, cũng chỉ
 có vỏn vẹn mấy người biết.
Vì vậy vài thành phần người ngồi lê đôi
 mách bắt đầu dò đoán nguyên nhân.
Trong đó tin đồn lớn nhất chính là cha
 của Phan Lâm có ơn đối với Lý lão gia, Lý lão
 gia gả con gái là vì muốn báo ơn.
Nhưng vì báo ơn mà từ bỏ một cây đại
 †hụ vững chắc như nhà họ Lâm, chẳng khác
 nào chôn vùi tiền đồ của Lý gia? Thì đúng là
 vô cùng ngu ngốc!
Cho nên người nhà họ Lý mới hận Phan
Lâm, cả Lý Ái Vân cũng vậy.
Lý Ái Vân vốn chẳng quan tâm thân thế
 của Phan Lâm thế nào, cái cô quan tâm
 chính là, người đàn ông của mình, có phải là
 nam nhân không!
Không thể không nói, Phan Lâm trông
như một nhất biểu nhân tài.
Nhưng…anh ta lại là một tên vô dụng
 không hơn không kém.
Ngoài trừ ở nhà làm những việc lặt vặt
 đơn giản, nấu những món ăn tạm có thể nuốt
 được ra, những cái khác Phan Lâm đều
 không biết làm, thậm chí là không thể đảm
nhận một công việc đơn giản.
Anh rất ít ra khỏi cửa, cũng rất ít nói
 chuyện với người khác, người trong nhà họ
 Lý cho dù có ai mắng chửi anh, anh cũng
 nhắm mắt làm ngơ, không mắng trở lại.
Vì thế, cả nửa Giang Thành đều biết, con
 rể nhà họ Lý, là một tên vô dụng không hơn
 không kém.
Lý Ái Vân rất muốn ly hôn, nhưng trước
 khi ông nội qua đời đã ép cô phải thề rằng
 trong vòng năm năm nhất quyết không được
 phép ly hôn với Phan Lâm.
Năm năm!
 Dài biết mấy!
 Nhưng mới đó đã qua ba năm rồi!
Còn thời gian hai năm nữa!
Hai năm đó qua, thì cô và người chồng
 vô dụng đó sẽ chẳng còn một chút quan hệ
 nào nữal
Trong lòng Lý Ái Vân đầy mong đợi.
“Cầm lấy!” Lý Ái Vân đưa cho anh một
 giỏ trái cây, lạnh lùng nói: “Sau khi lên đừng
 nói gì cả, cứ đứng sau tôi giả câm đi, có nghe không?”
“Được.” Phan Lâm gật đầu theo thói quen.
 Khoa vật lý trị liệu tầng ba.
Bà cụ nhà họ Lý đang nằm trên giường
 với nụ cười nhân hậu.
Một đám người vây quanh giường bệnh,
 trai gái già trẻ đều có.
Bên cạnh bà ấy là một người đàn ông
 trung niên mặc một chiếc áo blouse trắng.
Người đàn ông chăm chú cầm ngân
 châm, mang nó từng chút từng chút một
 đâm vào cánh tay lỏng nhão của bà cụ.
Người bác sĩ này tên là Lý Minh, con trai
 thứ hai của bà cụ, chủ nhiệm của khoa vật lý
 trị liệu bệnh viện trung y, hiểu về châm cứu,
 mỗi lần lúc bà cụ sắp xuất viện đều phải
 châm hai mũi kim, lần này cũng không ngoại
lệ.
 “Bác hai! Bác gái hai, bác gái ba, bác ba…”
 Lý Ái Vân dẫn Phan Lâm bước vào, mang
 trái cây đặt lên đầu tủ, nở nụ cười chào hỏi
 người thân.
 Có người nhiệt tình trả lời, có người chỉ
 khẽ nhẹ một tiếng, có người thì làm lơ.
 Dường như Lý Ái Vân cũng quen rồi,
 cũng chẳng có phản ứng gì lớn, xoay sang
 mỉm cười nói: “Bà nội, bà đỡ hơn tý nào
 chưa? Ái Vân đến thăm bà nè.”
“Ừm” Bà cụ tùy tiện đáp một tiếng, đôi
 mắt vẩn đục nhìn chăm chú cây kim trong
 tay Lý Minh.
Lý Ái Vân biết điều lùi sang một bên.
 Còn Phan Lâm, chẳng nói lời nào đứng ở
 phía sau cô, giống như một người vô hình,
không ai chú ý đến anh, cũng không ai quan
 tâm anh.
Dường như anh ta chỉ là một sự tồn tại
 thừa thải.
“Mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”
Lý Minh châm kim cuối cùng, lau đi mồ
 hôi, cười hỏi.
 “Khỏe! Khỏe hơn rồi! Con trai, cảm ơn con.
“Mẹ, lại nói lời thừa thải rồi! Bác sĩ cứu
 người là chuyện hiển nhiên, huống hồ con là
 con trai của mẹt”
“Hiếm khi con có lòng hiếu thảo như thết”
 Bà lão vui vẻ cười lớn, sắc mặt rạng rỡ.
Những người khác cũng hùa theo khen
 ngợi Lý Minh.
“Nói đi cũng phải nói lại, bà nội, khí sắc
 hôm nay của bà tốt hơn trước kia nhiều đấy,
 đặc biệt là trước và sau khi cha cháu tiêm,
 khí sắc của bà biến đổi rất rõ rệt! Giống như
 bà vừa mới trẻ đi mười tuổi vậy!” Lúc này,
 con trai của Lý Minh là Lý Cường đi tới kinh
 ngạc nói.
“Thật sao?” Bà lão trả lời.
 “Thật ạ.”
“Mẹ, thật sự là mẹ đã trẻ ra rất nhiều!”
“Cảm giác thật thần kỳ, đây là hiệu quả
 châm cứu của anh hai sao?”
“Thật không thể tin được!”
Những người khác cũng phát hiện ra,
 kinh ngạc hô lên.
Đây không phải thổi phồng, mà là sự thật
 100%.
“Minh à, chuyện này là thế nào?” Bà cụ
 cười đầy ẩn ý hỏi.
“Mẹ, không có gì, nói chung mẹ có thể
 khỏe mạnh sống lâu thì con cảm thấy vui
 lắm rồi!” Lý Minh cười mà không giải thích.
“Minh, lời mẹ hỏi sao anh không trả lời?
 Anh không nói, thế thì để tôi nói!”
Một người phụ nữ có vóc người trông rất
 phúc hậu vội vàng đứng ra.
Đó chính là vợ của Lý Minh, Phạm Ngọc
 Châu, cô ta chóng nạnh nói: “Mẹ, mẹ là
 không biết, anh Minh vì để trị khỏi bệnh cho
 mẹ, đã bỏ ra 350 triệu nhờ người tìm mối
 quan hệ đến Yến Kinh tu học mấy ngày, cái
 bây giờ mà mẹ hưởng được chính là nhờ
 thành quả mà anh Minh học được!”
“Cái gì?”
 Những người xung quanh thất thần.
“350 triệu?” Bà lão sững sờ: “Con học
 thêm cái gì thế?”
“Cũng không có gì, chỉ là đi Yến Kinh học
 mấy cái lý luận và kỹ thuật châm cứu cổ xưa
 thôi, mẹ, mấy cây kim mà con châm cho mẹ
 hiện giờ có nguồn gốc rất lớn đấy, nó là do
 dược vương thời xưa Tôn Tư Mạc sáng tạo
 ra, nhưng lại bị thất truyền từ thời Minh
 Thanh, gần đây mới có tông tích, trước mắt,
phương pháp này do một đại nhân vật ở Yến
 Kinh nằm giữ, không thể tùy tiện đưa ra cho
 người khác xem được, con nghĩ phương
 pháp này có lẽ có thể trị khỏi căn bệnh cứng
 đầu trong người mẹ, nên nhờ người liên hệ
 với vị đại nhân vật đó, mượn của ông †a xem
 thử.” Lý Minh cố gượng cười bất lực.
“Thì ra là thế, nhưng…con làm sao có
 được hơn 300 triệu?”
“Ngày thường con tiêu dùng tiết kiệm
 được một chút, số còn lại con thế chấp nhà
 đất.” Lý Minh lưỡng lự nói.
Thế chấp nhà đất?
Trong lòng lão thái thái vô cùng cảm
 động.
Bà ấy thở ra nặng nề, liên tục gật đầu:
 “Minh, hiếm khi thấy con hiếu thảo như thế,
 mẹ rất vui, đúng là trăm thiện hiếu đi đầu,
người nhà họ Lý ai cũng được như con vậy,
 thì mẹ cũng không cần bận tâm nữa.”
“Mẹ nói quá rồi, anh cả, em ba, em tư
 cũng rất tốt.” Lý Minh mỉm cười chất phác,
 nhưng trong mắt lại lóe lên một tia tự mãn.
“Con không cần khiêm tốn, Lý Cường!
 Cháu cũng phải cố gắng nỗ lực, học hỏi sau
 này giống cha cháu, có hiểu không?”
“Bà nội yên tâm, cha vẫn luôn là tấm
 gương sáng để con học tập mà.” Lý Cường
 lập tức bước tới bày tỏ.
“Ừm”
Bà lão gật đầu, chăm chú nhìn Lý Cường,
 càng nhìn càng thấy thuận mắt.
Nhưng những người khác thì cảm thấy
sợ hãi, sắc mặt vô cùng khó coi.
Lúc này mọi người mới nhận ra, tất cả
đều là trò quỷ kế của Lý Minh!
Tốn nhiều tiền như thế để đi lấy lòng lão
 thái thái, nhìn có vẻ chẳng được lợi gì, nhưng
 thực tế lại rất lời.
Dẫu sao tuổi của lão thái thái cũng đã
 cao.
Gần đây bà ấy cũng đã chuẩn bị nhường
 lại quyền hành trong gia tộc cho con cháu,
sẽ chọn lại một tài năng trẻ phụ trách công
việc kinh doanh của gia tộc.
 Chọn ai? Thì vẫn chưa biết được!
Nhưng chiêu này của Lý Minh, rõ ràng là
 muốn dọn sẵn đường cho Lý Cường con trai
của ông ta!
 Đúng là tâm cơi
Người nhà họ Lý đứng đằng sau âm
 thầm nghiến răng, trong lòng mắng chửi.
Lý Ái Vân lặng lẽ thở dài.
Quyền quản lý doanh nghiệp gia tộc ai
 cũng có thể tranh, duy chỉ có nhà cô là không
 được, bởi vì lão thái thái ghét nhất chính là
Phan Lâm kẻ mang đến tai vạ cho nhà họ Lý
trong tương lai.
Nhưng lúc này, Phan Lâm đứng đằng
 sau đột nhiên tiến đến vài bước, ánh mắt liếc
nhìn kim châm trên tay lão thái thái.
“Ha ha, Phan Lâm, chưa thấy cách châm
 cứu bác đại tinh thâm bao giờ nhỉ? Cũng
 phải, cái tên phế vật vô dụng quê mùa như
 cậu sao có thể thấy được? Tôi cho phép cậu
 chụp hình đăng lên group chat chém gió đấy,
 sẵn tiện quảng bá y thuật của cha tôi.” Lý
 Cường đứng bên cạnh liếc nhìn Phan Lâm,
 khinh thường cười nhạo anh.
Lý Minh đắc ý.
Hàng mi Phan Lâm hơi cau lại, trầm
 giọng nói: “Châm quyết này, là từ <linh thủ
 thiên> phần thứ hai trong Thiên Kim Phương
 của Tôn Tử Mạc, nhưng bác hai học chưa
 sâu, mười ba châm trước mắt bác đã châm
 đúng rồi, nhưng còn thiếu duy nhất một
 châm! Châm này mà thiếu, lão thái thái sống
không quá 12 giờ
Lời vừa dứt, mọi người một phen kinh ngạc.
Cả khoa vật lý trị liệu cũng lặng thinh.