Khi tôi quay đầu qua Sáu Lưu mới kịp phản ứng lại, giật mình nhìn Lý Thế Dân nói: “Lão nói ai tới?”
Lý Thế Dân cười ôn hòa: “Lý Thế Dân.” Trung niên nhân ngồi bên cạnh mắt lộ tinh quang ôm quyền: “Ai, nguyên lai Đường Thái Tông Lý huynh.”
Lý Thế Dân vẫn cười tươi như hoa: “Huynh đài này cứ gọi ta là Thế Dân, còn về Đường Thái Tông mấy thứ, đều là chuyện cũ nơi trần thế, không đề cập tới.” Trung niên nhân cười nhạt: “Được, được.”
Nói thật tôi tò mò người trung niên này hơn cả Lý Thế Dân, cùng Đường Thái Tông xưng huynh gọi đệ, lại thuận miệng vậy, ít nhất có thể nói rõ hai vấn đề, một, người này thân phận không thấp. Thứ hai, chắc là không phải người triều Đường, nếu không thấy bổn triều tiên vương cũng không thể tùy tiện như vậy.
Tôi thật sự muốn trò truyện với thần tượng vài câu, trời ạ, Lý Thế Dân a, Trung Quốc mới xuất hiện bao nhiêu hoàng đế, chỉ có hai người Lý ca cùng Khang Hy mặc kệ chính sử hay dã sữ vẫn được người đời ca ngợi, mặc dù Huyền Vũ môn đã giết hai huynh đệ của mình - Nhưng đây chỉ là lịch sử, hiện tại gặp chân nhân, tôi không kích động sao được - Thế Dân huynh còn đẹp trai hơn cả tiểu Cường, xem khí chất người ta kìa, chậc chậc, hoàng đế cũng đã thấy qua, nhưng một là tên mập chỉ biết chơi game, một thì giống như tên du côn lưu manh lừa đảo. Chân chính có đế vương khí, phải nói tới Lý ca.
Không đợi tôi hàn huyên vài câu với Lý Thế Dân huynh, Sáu Lưu tiếp tục chỉ vào vị cao lớn ngồi cạnh Lý Thế Dân nãy giờ không nói gì: “Vị này, là Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận.”
Ác.
Làn da thâm đen, tay dài chân to, mặt không giận mà uy, rõ ràng là một khai quốc hoàng đế.
Lý Thế Dân nhìn trung niên ôm quyền: “A, nguyên lai Triệu huynh.”
Triệu Khuông Dận khẽ gật đầu, sau đó cười với tôi. Trung niên kia bỗng chỉ vào Lý Thế Dân cũng Triệu Khuông Dận nói: “Các ngươi hai người... vậy.. ai, thôi vậy, không nói.”
Lý Thế Dân ngạc nhiên: “Vị huynh đài này không ngại nói thẳng.” Người kia giơ tay lại bỏ xuống, Triệu Khuông Dận trầm giọng nói: “Tôi biết anh ta muốn nói gì.” Ông ta quay sang Lý Thế Dân: “Lý huynh, chúng ta tuy cùng đánh một phiến thiên hạ, nhưng cách nhau vài trăm năm, hơn nữa cơ nghiệp của ta là cướp từ Hậu Chu Sài Thị của huynh đi trước phung phí, ta đi sau nhặt lại, cho nên huynh cũng không hận ta được.”
Lý Thế Dân xem ra vốn không biết gì, nghe xong mấy câu, là người cơ trí liền thở dài: “Nói vậy, Đại Đường thịnh thế của ta cũng bất quá là hoa quỳnh sớm nở tối tàn à?” Lý huynh suy đoán quốc gia bản thân cũng giống như Tùy triều phá bại.
Lúc này, trên bàn còn duy nhất một lão nhân duỗi tay vỗ vai Lý Thế Dân, dùng ngữ khí hùng hồn an ủi: “Từ xưa tới nay, không có bất bại dũng sĩ, diều hâu bay liệng chân trời cũng luôn có một ngày già đi.” Lão nhân cũng có khuôn mặt chữ điền, làn da hồng hào pha đen, đặc điểm nổi bật là ánh mắt dài nhỏ, tôi vừa nhìn cách ăn mặc, nghe nói tiếng Hán cứng lắm, chợt nghĩ ra không cần Sáu Lưu giới thiệu: “Thành Cát Tư Hãn?”
Thành Cát Tư Hãn cười ha hả: “Không thể tưởng được tại nơi không có thảo nguyên còn có người biết ta.” Lão nhân nói vỗ lưng Triệu Khuông Dận: “Lão đệ a, tựa như đệ nói vậy, chúng ta đánh cùng phiến thiên hạ, nhưng đệ không thể hận ta, Đại Tống của đệ sau này như một con sói bệnh, bị con hoẵng, dã cẩu gặm chết, ta sau đó đơn giản diết cả hoẵng cùng dã cẩu.”
Người nọ: “Người Mông Cổ quá ăn hiếp người ta, không coi người Hán là người, người bình thường ngay cả tên cũng không cho lấy, một đứa bé sinh ra, lấy tổng tuổi cha mẹ là tên mình, ví dụ một đứa nhỏ ra đời cha 25 mẹ 22 thì đứa nhỏ tên Trương Tứ Thất, giống như đệ, đệ tên Chu Bát Bát.”
Tôi vuốt cằm hỏi: “Nói vậy, cha mẹ lão ca sinh ngài lúc đó đã tám tám tuổi?”