Phong Quang níu nhanh quần áo anh, “Em sợ… An Ức anh đừng rời khỏi em.”
“Được, anh sẽ không rời bỏ em.” Khóe mắt quét đến lá thư ở trên đất, An Ứckhông khỏi tập trung nhìn lại, sau khi nhìn đến nội dung ở trên, thân mìnhanh nhẹ cứng lại, trên mặt cũng không khỏi hiện ra vẻ mơ hồ.
Bởi vì, có một loại cảm giác quen thuộc rất kỳ lạ, phần quen thuộc này giống như có thể giúp anh nhớ lại một ít chuyện trước đây.
Phong Quang thấy anh đột nhiên im lặng, liền ngẩng đầu hỏi: “An Ức, anhlàm sao vậy?”
An Ức thoát khỏi dòng suy nghĩ không hiểu ra sao, anh cười nói: “không có gì… anh chỉ đang nghĩ, thế nào mới có thể đuổi hắn đi.”