Dịch Vô Thương đi theo Tôn Nhất Đao một đường tiến vào cố Nhân cốc, trong tay của hắn cầm chặt một phong thư, đây là thư tín mà mười ngày trước hắn thu được, tin tức chỉ nói có mấy câu, Quan Duyệt Duyệt ở trong tay ta, muốn cứu nàng thì ngày mười lăm tháng này lúc ban đêm theo người mà ta an bài đến cố Nhân cốc.
Vì sao định thời gian vào buổi tối? Là bởi vì sợ bị những người khác trong cố Nhân cốc phát hiện có người ngoài đến đây.
Dịch Vô Thương không phải là người qua loa, nhưng chuyện có liên quan đến Quan Duyệt Duyệt hắn không thể không để ý, cho nên cho dù là cạm bẫy hắn cũng sẽ tới.
“Đến rồi, chính ngươi tự vào đi, lão phu ta muốn đi uống rượu.” Tôn Nhất Đao đem người đưa đến trước cửa viện, cầm hồ lô rượu khinh công một cái liền bay đi, đương nhiên giúp Phong Quang làm việc cũng không phải là làm không công, thù lao của ông chính là bình rượu ngon ủ trăm năm tuổi này.
Khinh công của lão nhân tuyệt đỉnh, Dịch Vô Thương âm thầm cân nhắc đây là nhân vật số một nào trong giang hồ, khôngđợi hắn tự hỏi xong, Thanh Ngọc liền đi tới cửa, “Dịch minh chủ, mời vào.”
Dịch Vô Thương không nói gì, hắn nhấc chân đi vào, ngay dưới tàng cây hoa đào, hắn gặp được Phong Quang, cũng gặp được Quan Duyệt Duyệt đang bị trói ở trên ghế, mà dao găm trên tay Phong Quang đang để ở trên cổ Quan Duyệt Duyệt.