“Cái đồ ti tiện, dám tiếp cận con ta. Cả ngày hôm nay ta thấy ngươi dám cả gan đối với con ta hư tình giả ý, thật sự làm ta muốn đem ngươi ra mà lăng trì đến chết.”
Vu Trừng Bình bị Đỗ Thiên Huyền tát một cái, nửa bên mặt sưng đỏ, hơi thở dồn dập, cả người dựa vào cửa xe, không nói nên lời. Hắn thực sự không thể chống chế gì. Lúc sáng gặp lại hắn đã hy vọng Đỗ Thiên Huyền không nhận ra mình, bởi lẽ sự tình dù sao cũng đã qua lâu lắm rồi. Hai người bọn họ bây giờ cũng thay đổi khá nhiều so với trước kia.
Đỗ Thiên Huyền bây giờ đã là một ông chủ lớn, cao cao tại thượng là một doanh nhân có quyền thế chứ không còn là một anh chàng học sinh ngây thơ thuở nào.Còn Vu Trừng Bình bây giờ chỉ là một giáo viên tiểu học. Địa vị hai người lúc này thật sự là rất cách biệt.
Từ lúc xảy ra sự việc kia, hai người bọn họ chưa từng gặp lại. Cả hai đều xem như chưa từng quen biết, cố hết sức để quên đi.
Đỗ Thiên Huyền nhẹ nhàng ấn nút khóa, sau đó đẩy Vu Trừng Bình ra khỏi xe, rồi bản thân cũng bước xuống xe. Đối với Đỗ Thiên Huyền, việc đánh Vu Trừng Bình không hề làm hắn cảm thấy áy náy. Đỗ Thiên Huyền giọng ác ý nói: “Ngươi cút đi cho ta. Cút càng xa càng tốt. Ngươi tốt nhất là đừng có giả bộ ân cần với con ta. Nếu ngươi còn dám ra vẻ quen biết với ta thì ngươi hãy chờ đó. Nếu biết khôn thì nên cút càng xa càng tốt.”
“Ta đánh ngươi lần này chính là nợ mà ngươi đã thiếu ta mười năm trước. Thứ người đê tiện như ngươi mà đòi làm giáo viên. Nực cười. Làm bộ nghiêm trang đạo mạo lừa đời. Chỉ nhìn thôi cũng làm ta muốn phun. Ta không cho phép ngươi dạy con ta, lại càng không cho ngươi dụ dỗ nó. Thứ không biết liêm sĩ *** đãng như ngươi mà đòi gần gũi con ta ah. Đừng có mơ. Cái đồ nam kỹ không biết xấu hổ.”
Nói xong, Đỗ Thiên Huyền đóng mạnh cửa xe, chuyển tay lái, cho xe chạy mất hút như thể hắn không chịu nổi việc tiếp tục hít thở chung bầu không khí với Vu Trừng Bình.Vu Trừng Bình từ lúc bị Đỗ Thiên Huyền hất xuống xe vẫn ngồi chồm hổm dưới đất. Bóng đêm dần bao phủ hắn.
Vu Trừng Bình lúc té cũng không bị thương gì nhưng hắn cảm thấy dường như tất cả sức lực của hắn đã bay biến đâu mất, cứ ngồi ngây ngốc đó mãi.
Đêm dần khuya. Con đường trở nên vắng vẻ không có người qua lại cho nên cũng không ai chứng kiến được vụ việc ban nãy. Một tay chống xuống đất, Vu Trừng Bình chầm chậm đứng lên.
Cầm lấy khăn tay lau đi những giọt mồ hôi lạnh đọng trên trán, Vu Trừng Bình khom người phủi phủi đi tro bụi đọng trên quần áo, biểu tình bình tĩnh như thể những lời nhục mạ đầy ác ý nãy giờ giống gió thoảng qua tai, rất nhanh sẽ biến mất, hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến hắn.
Người đàn ông đã từng là người quan trọng nhất trong đời hắn, kẻ đã làm rung động trái tim hắn, đem cho hắn bao nhiêu tình cảm lưu luyến, sau đó giống như một cơn cuồng phong chợt đến rồi rất nhanh chợt biến mất, nay lại đột ngột xuất hiện …
Phủi xong tro bụi trên người, nhưng hai gò má do bị đánh lúc nãy giờ bắt đầu đau rát, Vu Trừng Bình không có tâm trạng để xem coi rốt cuộc vết thương trên mặt mình nghiêm trọng cỡ nào. Hắn chỉ chậm rãi lê bước trên con đường vắng vẻ, trong không gian yên tĩnh không tiếng động ấy chỉ văng vẳng vang lên thanh âm khẽ khàng của hắn
“Không sao, không sao, không sao, hoàn toàn không sao.....”
Vu Trừng Bình đứng trước bàn hiệu trưởng, cúi đầu, không giải thích câu nào. Bởi vốn dĩ hắn không thể nào có thể giải thích được mối quan hệ phức tạp của hắn và Đỗ Thiên Huyền.
“Thầy Vu. Tôi biết thầy mới vào làm, nhưng bình thường tôi thấy biểu hiện của thầy cũng không đến nỗi nào, còn được phụ huynh học sinh khen ngợi. Nhưng mà tôi thật sự không hiểu nổi, thầy đã làm cái gì để cho phụ huynh nói thầy không thích hợp làm giáo viên cho con họ. Đỗ tiên sinh trước giờ vốn là một người hiền hòa, chưa bao giờ than phiền một cái gì. Thầy rốt cuộc đã làm cái gì để người ta nói thầy như vậy hả?”
“Xin lỗi! Lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”
Cho dù hiệu trưởng có trách cứ thế nào, Vu Trừng Bình cũng chỉ một mực cúi đầu không giải thích.
Hiệu trưởng rống giận một hồi, mệt mỏi thở dài. Nhớ lúc thi tuyển biết bao nhiêu người tài năng cạnh tranh thi tuyển. Cuối cùng cũng chỉ chọn ra một số người xuất sắc nhất trong số đó. Vu Trừng Bình chính là một trong số đó.
Quan trọng hơn nữa là tất cả học sinh của Vu Trừng Bình đều rất thích hắn. Do đó hiệu trưởng thật sự là không muốn mất một giáo viên tốt như Vu Trừng Bình.
“Tôi biết thầy làm việc cũng không tồi. Thôi vầy đi, ở phía trên thì để tôi nói giúp thầy. Còn thầy thì đến nhận lỗi với Đỗ tiên sinh. Mua một ít lễ vật đến nói chuyện. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm dịu bớt vụ này, nhưng mà chủ yếu vẫn là ở phía Đỗ tiên sinh. Nếu Đỗ tiên sinh vẫn không bỏ qua cho thầy thì thật sự là tôi hết cách rồi.”
Ở trường công lập, giáo viên còn có một ít quyền trong tay, còn trường này là trường dân lập, hiệu trưởng vốn cũng không có quyền lực nhiều, thường phụ thuộc vào phụ huynh học sinh. Hiệu trưởng có thể làm đến như vậy đã là rất khoan dung với Vu Trừng Bình rồi. Vu Trừng Bình gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu mình phải làm gì.
“Thầy, có phải cha của Bác Ngạn trách cứ thầy đúng không? Cha cậu ấy không cho thầy dạy chúng em nữa phải không?”
Tiểu Văn, cô bé rất yêu mến Vu Trừng Bình lên tiếng, xong lại quay sang Đỗ Bác Ngạn trừng mắt nhìn: “Cậu còn chối? Do mẹ tôi nói cho tôi biết. Mẹ tôi nhất định không nói dối.”
Đỗ Bác Ngạn giận dữ: “Cậu nói bậy, cha tôi nói thầy Vu là giáo viên giỏi, cha tôi nhất định không làm vậy đâu! Cha tôi nhất định không có trách cứ thầy đâu. Không phải!”
Mẹ Tiểu Văn là chi hội trưởng hội phụ huynh, ở nhà luôn hết mực yêu thương đầu tư bồi dưỡng cho bé, làm cho Tiểu Văn mặc dù tuổi còn nhỏ cũng đã rất có bản lĩnh. Trong lớp chính là học sinh đứng đầu, lời nói rất được các bạn nghe theo, không một học sinh nào dám bắt nạt cô bé.
Tiểu Văn chỉ vào Bác Ngạn nói: “ Tôi sẽ kêu toàn bộ nữ sinh trường không thèm nói chuyện với cậu, nam sinh nào nói chuyện với cậu, tôi cũng sẽ kêu tất cả nữ sinh không thèm chơi với hắn.”
Hai má Đỗ Bác Ngạn đỏ lên, vẻ mặt tức giận, không cam lòng bị xem thường, nói lại: “Đừng có nói nhiều, tôi cũng kêu tất cả nam sinh trường này không thèm nói chuyện với cậu cho biết.”
Vu Trừng Bình đi đến bàn Tiểu Văn và Đỗ Bác Ngạn, nghiêm khắc nói: “Tiểu Văn, Bác Ngạn, không được nói lung tung. Không có ai trách cứ thầy hết. Các em là bạn học, không được lôi kéo các bạn khác cô lập bạn mình. Phải biết yêu thương giúp đỡ lẫn nhau.”
“Nhưng mà thầy …” – Tiểu Văn còn muốn tranh cãi nữa.
Từ lúc đó, không khí lớp học trở nên quỷ dị. Hai gò má Đỗ Bác Ngạn đỏ lên giận dữ, cả ngày không thèm nói câu nào. Tiểu Văn cũng bất động trừng mắt liếc nhìn hắn. Hai học sinh đứng đầu nhóm con trai và con gái đối đầu nhau khiến cho các học sinh khác trong lớp cũng không dám nói gì.
Mãi đến lúc tan học, bảo mẫu của nhà Đỗ Bác Ngạn đến đón hắn về nhà. Vu trừng Bình không có dịp nào để nói lời an ủi hắn.
Đỗ Bác Ngạn không ăn cơm chiều, tự nhốt mình trong phòng không cho ai vào.
Đỗ Thiên Huyền đi làm về, nghe bảo mẫu nói về hành vi bất thường của Đỗ Bác Ngạn mới lập tức đến xem. Đẩy cửa phòng vào, hắn không ngờ Bác Ngạn đang ngồi bên trong khóc.
“Con sao vậy?”
Nghe vậy, Đỗ Bác Ngạn cầm lấy con người máy mà hắn thích nhất, nhắm người Đỗ Thiên Huyền quăng. Sau đó nước mắt như mưa, rống lên khóc.
“Con ghét cha. Là cha đi trách cứ thầy Vu có đúng không? Bằng không Tiểu Văn sẽ không nói vậy. Cậu ấy chưa bao giờ nói dối cả. Con ghét cha. Cha là người xấu.”
Đỗ Thiên Huyền chụp món đồ chơi, thản nhiên nói: “Thầy Vu là thầy giáo giỏi, nhưng không được tốt lắm. Cha muốn con học một giáo viên tốt hơn.”