Cô chú ý Mạc Đình Kiên từ nãy đến giờ sắc mặt luôn rất trắng, cho rằng anh có chỗ nào đó không thoải mái, nhưng trên người anh cũng không có vết máu, đi đường cũng bình thường, nên cũng không nghiêm trọng, cho nên cũng không hỏi thêm gì nhiều.
Kết quả đến bệnh viên, Hạ Diệp Chi liền trực tiếp bị cô đẩy đến phòng kiểm tra.
“Làm kiểm tra toàn thân.”
Hạ Diệp Chi quay đầu ngây ngẩn nhìn anh: “Em không có chỗ nào không thoải mái, em không sao…”
Mạc Đình Kiên lúc này trả lời một nẻo nói với cô: “Nếu như em không muốn sinh con, chúng ta bây giờ có thể không sinh.”
“Hả?”
Lần này, anh lại không để ý tới nghi ngờ của Hạ Diệp Chi, thúc giục bác sĩ đưa Hạ Diệp Chi đi kiểm tra.
Hạ Diệp Chi đỡ trán, thương lượng với bác sĩ: “Bác sĩ, bỏ đi, người tôi không sao, lát nữa ra ngoài, thì giả bộ đã kiểm tra xong rồi.”
Bác sĩ đẩy mắt kính: “Như vậy?”
“Ừ.” Hạ Diệp Chi gật đầu như giã tỏi.
Cơ thể cô tốt rồi, vừa nãy căn bản không đụng phải, có chỗ nào cần kiểm tra gì đâu, quá rắc rối rồi.
Bác sĩ nhíu mày, như là đang suy nghĩ câu thể làm được câu nói của Hạ Diệp Chi.
Mạc Đình kiên lạnh lùng liếc anh ta một cái: “Một lời nói không xong?”
“Chính là hình như mang thai rồi, nhưng mà phải làm kiểm tra lại mới có thể chắc chắn.” Bác sĩ kiên trì nói hết lời, liền rũ mắt xuống không dám động cũng không dám lên tiếng.
Đây vẫn là lần đầu anh ta gặp cậu chủ và mợ chủ, cậu chủ quả nhiên giống trong truyền thuyết, vừa lạnh lùng vừa đáng sợ…
Trong phòng bỗng chốc tĩnh lặng lại.
Đầu óc Hạ Diệp Chi rất loạn.
Cô mang thai rồi? Mạc Đình Kiên nói không muốn sinh có thể sinh sau.
“Thật hay giả? Bác sĩ anh không khám sai đấy chứ?” Cô gần đây mặc dù bị Mạc Đình Kiên cưỡng chế không cho phép ra ngoài, nhưng Mạc Đình Kiên thời gian này cũng không cùng cô làm chuyện đó.